Diệp Thiệu Đường không chú ý tới vẻ mặt của anh, hình như hắn đang gặp chuyện gì đó phiền lòng, mày nhíu chặt, đang cùng người trong điện thoại giằng co, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở đầu dây bên kia.
Thang máy dừng lại ở tầng 15, hắn tiếp tục gọi điện thoại, đi ra thang máy, nhưng không rời đi, mà là đứng ở cửa thang máy, một lần nữa ấn số trên thang máy, tựa hồ vội vã xuống tầng.
Hạ Đinh Nam nghe rõ hắn lạnh lùng ném xuống một câu với người bên kia điện thoại, “Biết rồi, tôi lập tức tới!”
Cửa thang máy khép lại, Hạ Đinh Nam tiếp tục đi về phía trước, mày kiếm của anh khẽ nhếch, mang chút vui sướиɠ khi người gặp họa, nghe ý tứ trong điện thoại, xem ra hôm nay chú rể nhỡ mất đêm động phòng rồi.
Chờ thang máy ngừng ở tầng mà anh đang ở, Hạ Đinh Nam đang muốn đi ra bên ngoài, lại thoáng nhìn dưới chân có thứ gì, nhìn dáng vẻ hình như là thẻ từ phòng khách sạn.
Anh cúi người nhặt lên, tỉ mỉ nhìn nhìn, xác thật là thẻ phòng, một tay đút túi, anh dựa vào cửa thang máy như suy tư điều gì.
Hình như là đồ vật chú rể đánh rơi.
Nếu thật là như thế, anh gợi lên khóe môi, anh cũng không phải là chính nhân quân tử gì, sắc đẹp trước mặt, tuyệt đối không có đạo lý buông tha.
Sau khi đẩy cửa phòng tiến vào, Hạ Đinh Nam không trực tiếp đi vào đi, đứng trước cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, khắp nơi đều là màu đỏ lóa mắt.
Ở giữa là một cái giường lớn hình tròn, treo một nửa vòng màn lụa màu đỏ, màn lụa này cơ bản không có hiệu quả che chắn, từ xa đứng nhìn, trên giường phủ kín cánh hoa hồng, mộng ảo mà lãng mạn, nhưng có vẻ càng làm cảnh sắc trên giường càng thêm ái muội.
Giờ phút này trong phòng không có người, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Giang Vân Thư —— tên cô dâu, anh nhìn thấy cái tên này trong bảng hướng dẫn của bữa tiệc —— hình như đang tắm rửa.
Nhíu mày tự hỏi một chút, Hạ Đinh Nam giơ tay tắt đi đèn phòng.
Phòng vốn đang tối tăm tức khắc biến thành đen nhánh một mảnh, chỉ có đèn từ phòng tắm xuyên thấu qua lớp kính ngăn cách chiếu lại đây.
Ánh sáng trong phòng biến mất khiến Giang Vân Thư đang ngâm bồn kinh ngạc một chút, giọng nói cậu cảnh giác mà lạnh băng, “Ai?”
Ngay sau đó như là ý thức được chuyện gì, bỗng nhiên nhẹ giọng lại, thử thăm dò gọi một tiếng ra bên ngoài, “Thiệu Đường?”
“Ừm.” Hạ Đinh Nam lo lắng cậu phát hiện dị thường, chỉ có thể tận lực ngắn gọn trả lời.