Yêu Anh Là Ảo Tưởng Giữa Nhân Gian

Chương 20: Bọn Họ Không Còn Là Duy Nhất Trên Cuộc Đời Này

Thẩm Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thì Thẩm Tuyết Dao đột nhiên kêu lên:

“Ôi, em vô ý làm nước trái cây dính vào chân, chị, lát nữa chị uống nước trái cây ở dưới chân em đi!”

Nghe được giọng nói của Thẩm Tuyết Dao, mọi người trong phòng đều cười điên cuồng.

Thẩm Thanh sắc mặt tái nhợt, Thẩm Tuyết Dao, ngươi quá lừa gạt người!

Thẩm Thanh âm thầm nghiến răng, cô thực sự ước mình có thể xông tới, xé nát khuôn mặt ghê tởm và giả tạo của Thẩm Tuyết Dao, nhưng nghĩ tới Tiểu Xuyên, cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Cô biết, cuộc vui tối nay chính là được thiết lập cho Thẩm Tuyết Dao, nhưng trên thực tế, nó thậm chí còn được thiết lập cho chính cô nữa. Nếu tối nay cô không thể làm thỏa mãn những người này, thì sau này họ sẽ dây dưa và hành hạ cô. Cô chỉ sợ sau đêm nay, cô thậm chí không những không ra về được, mà một xu cũng không kiếm được.

Thẩm Thanh xoay người, từng bước một đi tới trước mặt Thẩm Tuyết Dao, khom người quỳ xuống,…

Trong lòng cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, nhưng trên mặt Thẩm Thanh từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười nhẹ.

Rõ ràng là khi cô khiêm tốn quỳ xuống, rất nhơ nhuốc, nhục nhã nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ương ngạnh ấy của cô lại toát ra một tia kiêu ngạo không gì sánh được, nhất thời, làm cho người ta mặc kệ cô đang làm những chuyện hèn hạ như thế nào, chỉ cho rằng cô chính là thanh xuân tươi đẹp nhất trên thế giới.

"Ôi, em không cố ý, em bị trượt chân!"

Thẩm Tuyết Dao không chút khách khí đá vào mặt Thẩm Thanh, sau đó giả vờ áy náy:

"Chị, thật xin lỗi, em vô ý làm chị bị thương. Yên tâm đi, về chuyện này, em sẽ không để chị phải chịu vô ích đâu, em sẽ bo thêm tiền cho chị."

Nói rồi, Thẩm Tuyết Dao ném một đống lớn tờ một trăm nhân dân tệ vào mặt Thẩm Thanh.

Những góc sắc nhọn của những tờ một trăm nhân dân tệ đó cứa vào da mặt Thẩm Thanh, nhưng cô dường như không để ý đến đau đớn, chỉ khó khăn di chuyển hai chân, cẩn thận nhặt những đồng tiền rơi trên mặt đất.

Đây chính là số tiền cứu mạng của Tiểu Xuyên.

“Chỉ có quỳ thôi sao, thật nhàm chán!”

Tiểu Lăng Thiên tuổi trẻ tài cao đang dựa vào thành ghế sô pha ác ý nói.

Tiêu Lăng Thiên chậm rãi từ trong túi xách phía sau lấy ra mấy xấp tiền trăm tệ, hiển nhiên là hắn đã chuẩn bị sẵn:

"Thẩm Thanh, năm vạn tệ này toàn bộ là của ngươi, ngươi đi theo ta!"

Thẩm Thanh không hiểu ý của Tiêu Lăng Thiên và những người khác. Cô mặc dù để kiếm tiền, cô có thể hạ mình xuống đất và làm loạn, nhưng cô cũng có điểm giới hạn.

Thật ra, Mộ Quy Thành luôn sống chết nói rằng cô lăng nhăng, nhưng thật là nực cười, hắn chính là người đàn ông duy nhất của cô.

Sống là người của hắn, chết cũng là ma của hắn.

Nhưng bây giờ, thật đáng tiếc là hắn không còn quan tâm đến cô nữa.

Thẩm Thanh lảo đảo lùi lại.

"Làm sao, ngươi không muốn số tiền này sao?"

Triệu Ngọc tiến lên hung hăng đoạt lấy một xấp tiền rồi nói tiếp:

"Nếu cô không muốn, thì tôi sẽ đốt đi!"

Vừa nói, hắn ta vừa lấy bật lửa giơ lên làm động tác đốt tiền. Thấy vậy, cô liền vừa bò vừa quỳ chạy qua chỗ hắn:

"Tôi. . . Tôi muốn!"

Thẩm Thanh nói với giọng run run, và sau khi cô thốt lên những lời này, trong cơ thể cô lập tức có một cảm giác quyết tâm.

“Tiểu Cửu, đời này qua đời khác chúng ta vẫn luôn có nhau, đời này anh chỉ được phép muốn một mình em, không được phép sau lưng em tìm những cô gái khác! Nếu anh dám sau lưng em đi tìm những cô gái khác, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!”

“Thanh Thanh, anh không có cô gái nào khác, anh chỉ muốn có mình em trong cuộc đời này mà thôi”.

“Thanh Thanh và Quy Thành, sẽ là duy nhất trong cuộc đời này”.

Anh và em là duy nhất trên cuộc đời này...

Lông mi của Thẩm Thanh càng run rẩy, cô dùng hết sức lực để kìm lại nước mắt, cuộc đời này đã không còn là duy nhất của họ nữa rồi.

Anh ấy đã có Thẩm Tuyết Dao và ngày hôm nay cô cũng có thể sẽ phản bội lại lời hứa của mình.

Nhưng đâu có ai quan tâm việc cô có phản bội lời hứa hay không?

Anh không còn muốn cô nữa.

Thì cô cũng không quan tâm đến anh nữa.