Chương 15 Sự Xấu Hổ Của Cô
Bên trong chiếc áo khoác trắng nhạt của Thẩm Thanh, cô chỉ mặc mỗi một chiếc váy bó sát không tay màu trắng.
Cô có dáng người uyển chuyển, chiếc váy trắng tôn lên những đường cong cơ thể hoàn hảo, vô cùng đẹp đẽ.
Triệu Ngọc cảm thấy mũi mình đang chảy máu.
Giờ đây, bọn họ phát hiện ra rằng một số người phụ nữ, ngay cả khi họ không cần ăn mặc đẹp, vẫn có thể chiếm được trái tim của biết bao người như một minh tinh.
Bây giờ, Triệu Ngọc cảm thấy trái tim mình đã rơi từ thiên hà sáng chói xuống và hoàn toàn rơi xuống người Thẩm Thanh. .
Tề Thịnh Cảnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dưới mũi Triệu Ngọc có hai dòng máu cam, lông mày hắn không tự chủ được nhíu lại, trong lòng có cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được.
Hắn nhẹ nhàng ấn vào trái tim mình, hắn nghĩ rằng trái tim hắn thắt lại như vậy là vì chán ghét sự vô liêm sỉ của kẻ gϊếŧ người, đã gϊếŧ chết em gái của mình.
Hắn ta không biểu cảm quay mặt sang một bên, vẻ nham hiểm trong mắt lan nhanh như cỏ dại.
Triệu Ngọc không khỏi có chút lo lắng khi nhìn thấy Thẩm Thanh vẫn đứng chết trân tại chỗ, trái tim dâng trào của hắn càng lúc càng đập mạnh. Hắn nhanh chóng bước tới, tóm lấy tay cô, cưỡng bức dẫn cô đến ghế sofa bên cạnh.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thẩm Thanh không có quan tâm, cô nghĩ người ra người vào vẫn chỉ là bạn bè của Thẩm Tuyết Dao mà thôi, nhưng không ngờ người đó lại là Mộ Quy Thành.
Trong thâm tâm cô xấu hổ đến muốn chết ngay tại chỗ. Tuy nhiên, bởi vì con của mình, một người mẹ như cô cần phải mạnh mẽ, cần phải cố gắng nhẫn nhục.
Cô chỉ mong Mộ Quy Thành đừng để ý đến cô, bởi vì cô đang không thể giấu đi được sự xấu hổ của mình.
Trái ngược với dự đoán, như thể có một loại cảm giác nào đó, Mộ Quy Thành vừa bước vào trong hộp, ánh mắt anh vô tình liếc về phía cô.
Và anh đã nhận ra cô chỉ trong một nháy mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của anh trong phút chốc biến thành đồng cỏ xanh tươi*.
(*Giống với ý của câu nói mặt xanh ngắt như tàu lá chuối)
"Thẩm Thanh!"
Mộ Quý Thành dùng sức đá mạnh Triệu Ngọc ra, thấy hắn đang chảy máu mũi thì lại càng tức giận hơn, anh dùng chân giẫm mạnh lên mặt hắn, khiến sống mũi của hắn bị gãy lập tức.
"Thẩm Thanh, cô thật lợi hại!"
Nhìn bộ dáng của Thẩm Thanh lúc này, Mộ Quy Thành ước gì có thể bẻ gãy cổ cô. Anh không nói không rằng liền kéo cô sang một bên, sau đó bế cô lên rồi tức giận quay người lao ra khỏi hộp đêm.
"Quy Thành!"
Mộ Quy Thành còn chưa tới cửa hộp, giọng nói của Thẩm Tuyết Dao đột nhiên vang lên sau lưng anh.
Lúc này anh mới chú ý tới Thẩm Tuyết Dao mặc một bộ váy cao cấp màu hồng, anh cũng chợt nhớ ra rằng tối nay anh đến đây để chúc mừng cô được xuất viện cùng với mọi người.
Thẩm Tuyết Dao đối với anh rất tốt, anh không thể làm cô xấu hổ, nhưng người đàn bà Thẩm Thanh này lại vô liêm sỉ đến mức cần phải dạy cho cô ta một bài học!
"Dao Dao, có chuyện gì thế?"
"Quy Thành, đừng hiểu lầm chị gái em. Chị em tối nay thật sự không làm gì có lỗi với anh đâu. Chị ấy chỉ..."
Thẩm Tuyết Dao chưa kịp nói xong thì Mộ Quy Thành đã tức giận ngắt lời cô ta:
"Dao Dao, Thẩm Thanh cô ta thật vô liêm sỉ, sao em còn có thể nói hộ cho cô ấy được chứ? Em quên rồi à, cô ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương em như thế nào rồi sao?"
"Tôi chưa hề làm gì có lỗi với Nhị thiếu gia nhà họ Mục cả! Vừa rồi chúng tôi đều thấy cô ta chủ động đến đây để kiếm tiền. "
Quả nhiên nghe xong những lời nói của Thẩm Tuyết Dao và đám đồng bọn, khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Quy Thành không còn có thể tái nhợt hơn nữa.
Đôi mắt anh ta đen như mực, tràn ngập sự phẫn nộ và tức giận:
"Thẩm Thanh!"