Yêu Anh Là Ảo Tưởng Giữa Nhân Gian

Chương 19: Bị Làm Nhục

Tối nay, vị hôn thê của Tề Thịnh Cảnh, là Tô Nhiên, đã mời mọi người đến để tổ chức trò chơi nhằm ăn mừng sự phục hồi của Thẩm Tuyết Dao.

Trên chiếc ghế sô pha bọc da màu nâu đỏ, cơ thể nhỏ bé của Tô Nhiên rúc vào bên cạnh Tề Thịnh Cảnh, trông như một người vợ.

Tô Nhiên dịu dàng và quyến rũ, tươi tắn như hoa sen mới nổi từ trong nước, dáng người mảnh khảnh, thân hình toát lên vẻ đẹp yếu ớt.

Cô ấy trông không khác gì người bình thường, nhưng Thẩm Thanh biết rằng Tô Nhiên khác với người bình thường.

Bên dưới đầu gối của cô ta khoảng 10 cm hoàn toàn trống rỗng, giờ cô ta có thể đi thẳng được là nhờ mang chân giả.

Tô Nhiên cũng ở trong cô nhi viện, nơi mà Tề Thịnh Cảnh và Thẩm Thanh từng sống, cô ta có ấn tượng tốt với Tề Thịnh Cảnh, nhưng với cô thì không.

Mười sáu năm trước, khi Thẩm Thanh tám tuổi, trong trận động đất ngày đó, Thẩm Thanh đã cố gắng hết sức để đẩy Tề Thịnh Cảnh đang bất tỉnh ra khỏi ngôi nhà đổ nát.

Khi gia đình họ Tề tìm thấy Tề Thịnh Cảnh, họ cũng tìm thấy một cô bé tên là Tô Nhiên, bị xà nhà đè lên hai chân, đang nằm bên cạnh anh.

Gia đình họ Tề đã đưa hai người bọn họ cùng về nhà, cẳng chân của Tô Nhiên bị thương nặng đến mức phải cắt bỏ thì mới giữ được mạng sống.

Tề Thịnh Cảnh sốt cao hơn nửa tháng sau mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại anh đã quên hết tất cả mọi chuyện ở cô nhi viện, Tô Nhiên thấy vậy liền giả làm ân nhân cứu mạng của anh.

Cô ta nói rằng trong trận động đất đó, vì để cứu anh ta nên cô ta mới bị dầm nhà đè lên chân.

Nhà họ Tề coi trọng lòng tốt nhất, cho dù Tô Nhiên có khuyết tật, họ cũng không bao giờ bỏ mặc cô, họ yêu thương cô như con gái ruột của mình. Sau đó, khi thấy cô quan tâm đến Tề Thịnh Cảnh, họ thậm chí còn muốn là đám cưới cho hai người.

Tề Thịnh Cảnh biết ơn Tô Nhiên vì đã cứu mạng anh và đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Tô Nhiên và Thẩm Tuyết Dao có cùng chí hướng và mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp.

…..

Trong phòng, ngoài Tề Thịnh Cảnh, Tô Nhiên, Thẩm Tuyết Dao, còn có mấy vị tiểu thư nổi tiếng đến từ những nhà phú nhị đại.

Mọi người trên dưới nhìn xuống, bọn họ biết rõ sự yêu hận giữa Thẩm Tuyết Dao và Thẩm Thanh.

Những người phụ nữ trong phòng đều biết rằng Thẩm Tuyết Dao sắp trở thành Mộ phu nhân và họ đặc biệt muốn lấy lòng cô ta.

Nên khi biết cô ta rất ghét Thẩm Thanh, bọn họ đã thầm nhủ trong lòng là sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời.

Một số thanh niên giàu có trong phòng muốn đứng ra bảo vệ Thẩm Tuyết Dao và một số người cũng đã từng theo đuổi Thẩm Thanh trước đó, nhưng đã bị khinh thường từ chối bọn họ, vì thế trước cơ hội hiếm có này tất cả bọn họ đều chuẩn bị ra tay để trả thù cô.

Đối mặt với ánh mắt ác ý của những người này, Thẩm Thanh biết đêm nay bọn họ nhất định sẽ không để cô được cảm thấy dễ chịu, nhưng chỉ cần cô có thể kiếm được tiền để cứu Tiểu Xuyên, có thế nào cô cũng chịu được, nó không có gì là to tát hết!

Mộ Quy Thành và Tề Thịnh Cảnh là những nhân vật lớn ở kinh đô, họ không muốn để cô đi, ngay cả khi cô chạy trốn ở những nơi xa xôi nhất trên thế giới, cô cũng không thể sống yên ổn.

Sau khi điều chỉnh lại tâm lý, Thẩm Thanh trong nháy mắt cảm thấy bình tĩnh hơn, cô bước lên phía trước, đang định rót rượu cho họ, thì một giọng nói mang theo nụ cười nồng đậm vang lên:

“Thẩm Thanh, nghe nói bây giờ cô đang rất cần tiền?”

Người lên tiếng là Triệu Ngọc, một công tử có tiếng ở kinh đô.

Triệu Ngọc đã từng theo đuổi Thẩm Thanh, nhưng khi đó, trong mắt cô chỉ có Mộ Quy Thành, nên cô đã từ chối hắn ta mà không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Khi đó Thẩm Thanh có Mộ Quy Thành bên cạnh, được vô số tiểu thư con nhà giàu săn đón, Triệu Ngọc không dám làm gì cô, nhưng bây giờ cô sa sút, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cô một trận.

Triệu Ngọc thấy ánh mắt Thẩm Thanh rơi vào trên người mình, biểu tình trên mặt càng ngày càng kiêu ngạo, lấy ra một xấp lớn tờ tiền một trăm tệ tùy ý ném đến trước mặt cô:

“Tôi nghe nói chỉ cần ai cho cô tiền, thì cái gì cô cũng làm được, có đúng không?"

Thẩm Thanh còn chưa kịp trả lời, hắn đã hung ác hướng về phía trước, sau đó nói tiếp:

"Chỉ cần cô đồng ý quỳ trên mặt đất, lạy tôi ba cái, rồi nói là, cô là loại người không biết xấu hổ, thì số tiền này là của cô!"

Lông mi của Thẩm Thanh không tự chủ được mà run lên, trong bốn năm đó, cô chưa từng chịu bất kỳ sự sỉ nhục nào!

Cho dù bị tra tấn dã man như thế nào, cô cũng chưa bao giờ, chưa bao giờ chủ động cúi đầu trước kẻ muốn hãm hại cô, trừ Mộ Quy Thành ra.

Niềm tự hào trong xương máu của cô không thể bị phá vỡ, đặc biệt là trước kẻ thù không đội trời chung Thẩm Tuyết Dao. Nhưng, niềm tự hào nhỏ nhoi đó không quan trọng bằng sức khỏe của Tiểu Xuyên!

“Được, tôi đồng ý, cảm ơn anh Triệu.”

Thẩm Thanh từng chút một đè nén sự tủi nhục trong lòng, giả vờ nói năng hùng hồn.

Hiện tại cơ thể cô rất yếu, làm loại động tác này thực sự rất khó khăn, cô đỡ mép bàn cà phê rồi quỳ rạp xuống đất.

Đầu ngón tay của cô run rẩy gần như không thể nhận thấy, sau đó đầu cô nặng nề đập mạnh xuống đất, cô cố gắng hết sức để nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy không thể kiểm soát.

"Tôi là người không biết xấu hổ!"

Nói một câu, dường như Thẩm Thanh huy hoàng một thời đã hoàn toàn biến mất, trở thành mây khói giữa nhân gian.

“Ha ha ha ha!”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh, Triệu Ngọc không khỏi cười điên cuồng, không chút khách khí mà giẫm lên tay Thẩm Thanh.

"Cô hiện tại không thể uống rượu, tôi cũng không ép cô. Nào, uống ly nước trái cây này đi!"

Triệu Ngọc rót một cốc nước trái cây lớn, đặt dưới chân Thẩm Tuyết Dao, sau đó lấy ra một đống tiền lớn, nói:

"Cô chủ của tôi có tiền mặt! Chỉ cần cô quỳ xuống ngoan ngoãn uống hết đống nước trái cây trên mặt đất kia, đống này tiền cũng sẽ là của cô!"

Hai tay Thẩm Thanh bất giác siết chặt thành nắm đấm.