Khi nhặt những túi rác ném vào thùng rác trên xe, Thẩm Thanh lại cười giễu cợt.
Mười bốn tuổi, cô trở thành học sinh xuất sắc nhất lớp thanh thiếu niên của trường đại học danh giá nhất kinh đô. Mười tám tuổi, cô hoàn thành chương trình học kết hợp đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Sau đó, bị bỏ tù bốn năm, dưới áp lực của gia đình họ Mộ và gia đình họ Tề, cô chỉ có thể làm công việc quét dọn.
Cô không thể biết nó đáng buồn hay buồn cười hơn.
Thẩm Thanh thể chất yếu ớt, trước khi mang thai, cô làm công việc dọn dẹp có chút vất vả, sau khi mang thai, thân thể càng ngày càng nặng nề hơn.
Không những thế cô còn bị quản đốc gây khó dễ cho cô, sau một ngày làm việc, có thể nói là giống như trải qua một cực hình.
Khi trở lại Thanh Thành phủ, Thẩm Thanh thực sự thậm chí không còn sức để đi tắm, nhưng nghĩ đến việc Mộ Quy Thành là người yêu thích sự sạch sẽ nhất, cô cố gắng kéo cơ thể mệt mỏi của mình và đi vào phòng tắm, vặn dòng nước nóng rồi bắt đầu tắm rửa.
Tối nay, Mộ Quy Thành không có trở về phòng ngủ của họ.
Đúng vậy, hiện tại, hắn chỉ muốn cùng Dao Dao của hắn ngủ chung với nhau, làm sao có thể tới xem bộ mặt ghê tởm của cô được chứ!
Nghĩ lại, đôi khi thật nực cười. Lúc trước Mộ Quy Thành hành hạ cô, cô chỉ muốn tránh xa hắn, nhưng hiện tại hắn không quay về phòng, nghĩ đến hắn cùng Thẩm Tuyết Dao một đôi một cặp trên giường, trong lòng lại như bị đâm một nhát dao vậy.
Đầu óc hỗn loạn, Thẩm Thanh vừa định chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra, cô còn tưởng rằng Mộ Quy Thành trở về. Nhưng không ngờ, một bàn tay nhỏ mềm mại nhỏ bé, đang nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt và khóe mắt cô.
... Tiểu Xuyên!
Thẩm Thanh sợ mở mắt ra sẽ chạm mặt Tiêu Xuyên, sẽ khiến nó chán ghét mình, nên vội vàng tiếp tục giả bộ ngủ.
Cô vốn tưởng rằng Tiểu Xuyên sẽ khinh bỉ cô vài câu rồi bỏ đi, nhưng không ngờ Tiểu Xuyên lại vươn cánh tay mềm mại ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Mẹ à, mẹ không phải tội nhân, huống chi là kẻ gϊếŧ người."
"Thực ra con không có ghét mẹ đâu."
"Con đã nghe lén được bà nội cùng với người khác nói chuyện, bà nội nói muốn mẹ phải chịu thống khổ để chuộc tội, không cho con nhận mẹ làm mẹ, nếu con cố tình nhận mẹ, thì bà nội sẽ không để cho mẹ được sống nữa."
"Mẹ à, Tiểu Xuyên không đủ mạnh, Tiểu Xuyên không che được gió mưa cho mẹ, Tiểu Xuyên chỉ có thể bảo vệ mẹ bằng cách này thôi."
Tiểu Xuyên nắm chặt tay Thẩm Thanh: "Tiểu Xuyên yêu mẹ..."
"Tiểu Xuyên, cũng yêu em gái nữa."
Chắc Tiểu Xuyên sợ bị phát hiện nên cẩn thận sờ bụng Thẩm Thanh một lúc, sau đó nhón chân rời đi.
Trong phút chốc, nước mắt Thẩm Thanh thấm ướt khăn gối, hóa ra bảo bối của cô vẫn yêu cô!
Cô thật hạnh phúc!
Nhận được cái ôm của Tiểu Xuyên, giấc mơ của Thẩm Thanh thật ngọt ngào, cô đang mơ một giấc mơ ngọt ngào thì một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cánh tay cô:
"Thanh Thanh, anh đưa em ra khỏi đây! Chúng ta bỏ trốn, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa !"