"Mộ Quy Thành, anh điên rồi!"
Thẩm Thanh che bụng, cả người lảo đảo lui về phía sau:
“Trong bụng tôi là máu thịt của anh đó!”
"Thẩm Thanh, cô thật dơ bẩn!"
Khi Mộ Quy Thành nhìn Thẩm Tuyết Dao, trong mắt hiện lên sự cưng chiều, cưng nịnh, nhưng khi nhìn Thẩm Thanh, trong mắt anh ta chỉ có sự lạnh lùng đến thấu xương.
“Thẩm Thanh, đừng nói như vậy, thứ trong bụng cô chưa chắc đã là máu thịt của Mộ Quy Thành tôi, hơn nữa người dơ bẩn như cô, cũng không xứng để sinh con cho Mộ Quy Thành tôi!”
"Thẩm Thanh, hãy phá bỏ cái thai này đi! Tôi cho cô 3 ngày! Nếu như ba ngày sau cái thai vẫn còn ở đó, tôi sẽ tự tay giúp cô tiễn nó đi!"
Nói xong, Mộ Quy Thành không nhìn Thẩm Thanh nữa, cẩn thận bế Thẩm Tuyết Dao đi lên lầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ái muội của bọn họ, Thẩm Thanh trong nháy mắt mất hết sức lực để tranh giành bản thân.
Ngoài tranh luận gay gắt, thì bọn cô có thể làm gì!
Mộ Quy Thành không để cho cái thai trong bụng cô tồn tại, vậy nếu cô bất chấp lao tới, cùng lắm chỉ là muốn cho cái thai trong bụng đi sớm một chút hơn mà thôi.
Cô phải tìm cách bảo vệ đứa con trong bụng!
Đứa bé trong bụng cô đã được hơn sáu tháng, nếu kéo dài thêm một tháng nữa, cô có thể đến bệnh viện sinh đứa bé bằng phương pháp mổ và nuôi l*иg kính. Khi đó cho dù cô có chết, đứa bé vẫn có thể sống trong l*иg ấp.
Thẩm Thanh bây giờ không có thời gian để than thân trách phận, cô còn phải ra ngoài kiếm tiền sinh con!
Đúng vậy, phu nhân đoan trang của nhị thiếu gia Mộ, đứng đầu tứ đại thiếu gia ở đế đô, đến bệnh viện sinh con cũng không có tiền! Nghĩ lại thật là trò cười cho thiên hạ.
Thẩm Thanh vừa ra khỏi nhà, liền nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Chính vị bác sĩ trẻ khám cho cô ngày hôm qua đã gọi cho cô.
Vị bác sĩ trẻ có ước mơ cứu người và chữa lành vết thương, giọng nói của anh có vẻ chân thành và lo lắng:
“Cô Thẩm, tôi vẫn hy vọng cô có thể nghe theo lời khuyên của tôi, bỏ đứa trẻ và tiếp tục điều trị.”
"Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi sẽ không phá cái thai này đi đâu."
"Cô Thẩm, sao cô lại cố chấp như vậy! Nếu được chữa trị, cô có thể còn có cơ hội sống, cô..."
Thẩm Thanh cười cắt ngang lời nói của vị bác sĩ trẻ tuổi:
“Bác sĩ, anh cũng nói là có thể, nhóm máu của tôi rất đặc biệt, tôi không thể chờ đợi tủy xương phù hợp với mình.
Bác sĩ à, như anh đã nói, tôi có thể còn sống được hơn một tháng nữa, tôi sẽ trụ được đến khi con tôi chào đời. Bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều."
Thẩm Thanh không nghe lời khuyên của bác sĩ trân trọng sinh mệnh của mình, nói xong những lời này cô liền cúp điện thoại.
Mặt trời mùa xuân rất ấm áp, nhưng trái tim Thẩm Thanh lại hoàn toàn lạnh giá.
Người xa lạ tình cờ gặp nhau, đều hy vọng cô có thể sống tốt, nhưng Tiểu Cửu, người mà cô yêu nhất, lại chỉ hy vọng cô có thể chết, càng sớm càng tốt.
Thật tàn nhẫn!
Thẩm Thanh tự giễu cười một tiếng, cô mặc quần áo giặt lên người, cầm giẻ lau đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.