Yêu Anh Là Ảo Tưởng Giữa Nhân Gian

Chương 6: Xét Nghiệm Quan Hệ Cha Con

Nghe giọng nói này, Thẩm Thanh nổi cả da gà.

Cô sẽ không bao giờ quên giọng nói này, đó là giọng nói của Giang Lâm, người bạn thân nhất của Thẩm Tuyết Dao.

Không còn cảm giác buồn ngủ nữa, Thẩm Thanh đột nhiên mở mắt ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.

Giang Lâm căn bản không cho cô cơ hội thoát ra, cười híp mắt ôm cô chặt hơn.

"Thẩm Thanh, thân thể sắp chết của cô, cô còn muốn đấu cùng với Dao Dao, cô làm nổi sao! Thẩm Thanh, ngươi không xứng!"

"Cút! Giang Lâm, cút ngay!"

Đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, Mộ Quy Thành cao lớn sừng sững ở cửa, khuôn mặt tuấn tú vẫn như ngày nào nhưng toàn thân lại bao phủ một tầng lạnh lẽo dày đặc, khiến anh ta vô cùng đáng sợ không thể tiếp cận.

“Thanh Thanh, anh biết em nhớ anh, chẳng phải anh đã đến cùng em sao?”

Giang Lâm tựa hồ không phát hiện có người tiến vào, vẫn ôm chặt lấy Thẩm Thanh, say sưa vô tư.

"Thẩm Thanh, cô thật lợi hại!"

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Quy Thành tối như mực, nghe thấy giọng nói của anh, Giang Lâm lập tức ôm Thẩm Thanh vào lòng:

“Mộ nhị thiếu gia, tôi biết anh rất mạnh mẽ, nhưng tôi và Thanh Thanh rất yêu nhau, xin anh hãy giúp chúng tôi!"

"Còn Tiểu Xuyên... Tiểu Xuyên là máu mủ ruột thịt của tôi, anh hãy đem Tiểu Xuyên trả lại cho tôi, để tôi mang nó cùng Thanh Thanh đi, được không? "

"Giang Lâm, anh điên rồi!"

Thẩm Thanh hận đến hung hăng tát mạnh vào mặt của Giang Lâm, trong đời cô, từ trước đến nay cô chỉ có một người đàn ông là Mộ Quy Thành, Tiểu Xuyên làm sao có thể thuộc về anh ta được chứ!

"Mộ nhị thiếu gia, đừng nghe anh ta nói láo, tôi chưa bao giờ phản bội anh cả, Tiểu Xuyên không phải là con của người khác, thằng bé là máu mủ của anh!"

"Máu mủ? Haha…!" Mộ Quy Thành cười lạnh như dao

"Thẩm Thanh, cô cũng nói với anh trai tôi, Tiểu Xuyên là máu mủ của hắn! Tôi e sợ, ngay cả cô cũng không biết Tiểu Xuyên thực sự là của ai ?!"

"Thanh Thanh, anh biết em tham tiền của nhị thiếu gia, nhưng anh thực sự không thể chịu đựng nổi em vì tiền mà ở bên những người đàn ông khác! Thanh Thanh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sống thật tốt vì em và Tiểu Xuyên. Bây giờ chúng ta mang Tiểu Xuyên đi, được không?"

Nói xong, Giang Lâm nhanh chóng quay mặt đi, nói với Mộ Quy Thành:

"Mộ nhị thiếu gia, nếu anh không tin, anh có thể nhờ người làm xét nghiệm quan hệ cha con giữa tôi và Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên thực sự là con của tôi với cô ấy. Giang Lâm, tôi và Thanh Thanh thực sự đã ở bên nhau rồi lâu rồi!"

“Giang Lâm, ngươi câm miệng!”

Thẩm Thanh gấp đến mức rất muốn tát Giang Lâm một phát, đáng tiếc thân thể hiện tại của cô, nếu có tát cũng không làm được hắn ta đau, nhưng các khớp xương của cô lại run lên bần bật.

“Đúng vậy, tôi thật sự nên làm xét nghiệm quan hệ cha con cho anh và Tiểu Xuyên!”

Mộ Quy Thành càng lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh, đang định sai trợ lý làm xét nghiệm quan hệ cha con cho bọn họ, thì Thẩm Tuyết Dao đã bước vào cùng với một chiếc xe lăn.

"Quy Thành, em không tin chị gái của em lại làm chuyện như vậy! Chị ấy rất yêu anh, sẽ không bao giờ nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng anh đâu!"

Thẩm Tuyết Dao vẻ mặt hiền lành vô tội, nói tiếp:

"Chị, yên tâm, làm xét nghiệm tại bệnh viện do cha mở ra, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chị!"

Thẩm Thanh trong lòng càng thêm lạnh lẽo, đi nơi khác có thể khôi phục lại sự trong sạch của cô, nhưng nếu đi bệnh viện tư nhân do Thẩm gia quản lý, cô chỉ có một nước là bị bêu xấu và chụp cái nón nɠɵạı ŧìиɧ mà thôi!

Tất nhiên là cô không muốn Thẩm Tuyết Dao được thành công như ý nguyện, nhưng bây giờ dù cô có cầu xin hay giải thích thế nào với Mộ Quy Thành, thì anh ấy vẫn yêu cầu Giang Lâm và Tiểu Xuyên làm xét nghiệm quan hệ cha con tại bệnh viện tư nhân của Thẩm gia.

Kết quả có thể tưởng tượng ra được ngay, quan hệ giữa Tiểu Xuyên và Giang Lâm là cha con ruột.

….

Đúng như cô dự đoán, một lúc sau Mộ Quy Thành cầm tờ giấy chứng minh trong tay, khuôn mặt tuấn tú tái xanh, tờ giấy phẳng lì trong tay từng chút một nhăn nheo, cuối cùng biến thành một tờ giấy bóng không thể nhận dạng, đập mạnh vào mặt Thẩm Thanh.

"Thẩm Thanh, hiện tại cô còn muốn nói cái gì nữa không?"

Thẩm Thanh đờ đẫn ngẩng mặt lên, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả tờ giấy vừa bị ném vào mặt.

Còn gì khác để nói không?

Cô không có gì để nói với một người đàn ông sẽ không tin bất kể cô nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, môi Thẩm Thanh run run, nói như nằm mơ:

“Tiểu Cửu, không phải em đã nói yêu anh sao?”

"Em nói yêu anh, làm sao, anh lại không muốn tin em!"

Mộ Quy Thành trong lòng đau âm ỉ, nhưng trong nháy mắt liền trở lại bộ dáng lạnh lùng như cũ.

Anh ta trịch thượng nhìn Thẩm Thanh, như nhìn một cục bùn đáng ghét:

“Thẩm Thanh, tin cô sao, cô có xứng không?”

Hóa ra anh không tin cô vì cô không xứng đáng!

Thẩm Thanh thấp giọng cười tự giễu, còn chưa kịp hoàn hồn vì bất lực cùng với đau lòng, thì một xấp giấy thật dày đã rơi xuống trên mặt cô.

"Thẩm Thanh, mau ký đi!"

Cô đưa mắt nhìn xuống, thì thấy dòng chữ to đùng ở bìa ngoài ghi “Thỏa thuận ly hôn”.