Gordon cởi nút trên cùng áo sơ mi ra. Ông ta vặn vặn cổ, thả lỏng bờ vai mình một hồi, rồi quay đầu nhìn sang đêm mưa đen kịt của Gotham ngoài cửa sổ, nó vẫn lạnh lẽo và ẩm ướt như xưa.
Đến giờ về, đồng nghiệp ông ta chào hỏi nhau, cùng rời khỏi đồn cảnh sát, trong đó, có một người nói với Gordon: "Haizz... sếp à, khi đó anh không nên nhận cái vụ vướng tay vướng chân kia, mấy chục thường dân mất tích đúng chứ? E rằng đêm nay phải tra hồ sơ tới nửa đêm rồi."
Gordon bất đắc dĩ cười cười: "Như cậu nói đấy, mấy chục người mất tích, dù sao tôi cũng phải để tâm rồi."
Sau khi các đồng nghiệp đi hết, Gordon pha một tách cà phê đặc cho mình, đêm nay ông ta còn định hăng hái chiến đấu suốt cả đêm đây. . .
Án mất tích ở khu Mawson kỳ lạ vô cùng, trước đây, mấy vụ tương tự dù hành động có bí mật mấy thì người bị hại khi chết thi thể vẫn được tìm ra, thế nhưng trong 46 người mất tích, không một cái xác nào xuất hiện trên đầu đường Gotham, chuyện này thật bất thường.
Gotham chưa từng là thành phố noi theo pháp luật, ở đây có vô số băng đảng, mà thành viên có kinh nghiệm sẽ không cực khổ đi xử lí xác chết, họ biết điều ấy vốn chẳng mang ra lợi ích gì. Vậy nên cách tốt nhất chính là đứng lên lầu ném chúng xuống, dù biết nó không thể lừa gạt cảnh sát. Nhưng chà, cảnh sát Gotham chẳng là cái gì cả.
Hàng chục người mất tích thuộc mọi tầng lớp xã hội, và dương như không có bất cứ quy luật nào giống nhau, điểm chung duy nhất là khi ấy tất cả họ đều sống tại quảng trường Mawson.
Lúc này Gordon còn rất trẻ, chỉ là một thủ lĩnh nhỏ trong đồn cảnh sát, thua xa chức cục trưởng, vụ án không ai muốn này giống củ khoai lang nóng phỏng tay, cuối cùng đã được người có tinh thần trọng nghĩa - Gordon nhận về.
Dù có thể là một công việc khó khăn còn không mang lại kết quả tốt gì, ông ta vẫn quyết tâm hoàn thành nó, giúp những người bị hại kia minh oan.
Đang lúc thức khuya dọn hồ sơ đến xù đầu, đột nhiên Gordon nghe thấy sau lưng mình có gì vang lên, vừa quay người lại, một cái bóng đen to lớn bao trùm lấy ông ta, Gordon đưa tay sờ bên hông mình, súng lục hoàn toàn không nằm đó.
Người đối diện mặc một bộ đồ bó sát màu đen, áo choàng đen, trên đầu có hai cái tai nhọn, dáng người cao gần như che kín ánh sáng từ đèn trần, Gordon cẩn thận hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện trong đồn cảnh sát?"
"Ông có thể xem tôi như một nghĩa hiệp. Tôi đang điều tra vụ mất tích tại Quảng trường Mawson. Ngày hôm nay ông đã tới đó, hôm qua cũng vậy. Chắc hẳn ông là cảnh sát phụ trách vụ mất tích này. Tôi hy vọng mình có thể lấy được hồ sơ về những người kia."
Gordon toan từ chối thì đối phương cất tiếng lần nữa: "Đương nhiên, ở đây tôi cũng có một số manh mối, dùng để trao đổi, hoặc tôi có thể điều tra với ông, cùng nhau phá giải vụ án này".
Một nghĩa hiệp? Gordon nghĩ thầm, điều ấy thật hoang đường, Gotham không thể tồn tại loại người như thế, nếu không nơi đây sao lại được gọi là thành phố của tội phạm kia chứ.
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Gordon và Batman kết thúc trong không vui, hai người mặt đối mặt trong sở cảnh sát rất lâu. Rõ ràng, Batman mới này chưa hiểu được tinh túy của việc nói úp úp mở mở, hắn và Gordon lãng phí một khoảng thời gian dài, cuối cùng, cả hai đều mất kiên nhẫn.
Batman thấy mình thực quá xui xẻo, có vô số cảnh sát bỏ mặc công việc tại Gotham, nhưng hắn lại gặp phải cái kẻ nghiêm túc nhất kia, Gordon thậm chí còn thề sống thề chết bảo vệ chồng hồ sơ ấy, mà Batman không muốn làm ông ta bị thương. Cuối cùng, chẳng có biến pháp tốt hơn nào được thực hiện.
Sau khi xử lý Thủy Câu Bang, Batman chịu một cú sốc lớn từ chỗ kẻ ăn mày, dù cứu được cô ta rồi thì hắn vẫn thấy mình cần tỉnh táo lại, hắn không nên bắt đầu từ mơ mộng hão huyền, phải bắt đầu từ chuyện đơn giản nhất.
Quảng trường Mawson - Điểm xuất phát cho con đường làm siêu anh hùng của hắn, dù có loại Thủy Câu Bang ra thì nơi đây cũng không yên bình. Số người mất tích đã lên tới mức cực kỳ nguy hiểm, dân thường chỉ có vài trăm nhưng mất tích đã hơn bốn chục rồi, Batman quyết tâm xem vụ án này như màng ra mắt của hắn.
Đồng thời, hắn đã tìm ra kẻ đáng nghi nhất.
Một giáo viên đại học nửa đêm không chịu ngủ, lén lén lút lút chạy qua chỗ mấy băng đảng xã hội đen trong các khu phố Gotham, tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên biến mất, ngoài hắn ra còn ai làm người khác nghi ngờ hơn được sao?
Mặt khác, Batman không mong mình trực tiếp đối đầu với Schiller, về mặt ngôn ngữ, hắn biết hắn khó có thể vượt qua giáo sư của mình, hai lần giao chiến đều thua cuộc, Batman cảm thấy mình phải có đủ kỹ năng và bằng chứng mới có thể mang vị giáo sư này ra ngoài công lý.
Hôm nay, Batman lại đến Quảng trường Mawson, vì không thể lấy hồ sơ vụ án từ Gordon nên hắn lẻn vào nhà một người mất tích, tìm xem một ít manh mối.
Vừa rời khỏi cửa sổ, hắn lại trông thấy Schiller, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, Batman thấy Schiller cầm một cây dù đen, đưa mắt về phía bức tường đối diện.
Hắn phát hiện, Schiller đang cẩn thận quan sát nơi người ăn xin thường ngồi, nhưng giờ nơi đó không có ai. Batman đã đưa người đó tới bệnh viện tốt nhất ở Gotham, cũng đồng ý chi trả toàn bộ chi phí điều trị cho cô ta. Chân và tay người ăn xin đều bị cắt cụt, nhưng ít nhất cô ta vẫn sống.
Bởi quanh năm mãi dựa lên tường, kẻ ăn xin đã để lại nơi đó một vệt bẩn sậm màu, nước mưa đọng thành vũng nhỏ nơi cô ta ngồi, phản chiếu ra ánh đèn yếu ớt. Mà Schiller đứng bên kia đường nhìn nó, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, chàng thanh niên Batman không thể bình tĩnh nữa, hắn nhảy xuống, xuất hiện trước mắt Schiller.
"Chào buổi tối, Batman, ta nhớ lần trước ngươi tự gọi mình như vậy, thế thì ta cũng gọi vậy được, đúng không".
Đôi mắt dưới mặt nạ của Batman chăm chú nhìn hắn, nói: "Đừng vòng vo, ngươi biết ta tới đây vì cái gì."
"Ta biết ngươi tới đây làm chúa cứu thế, cũng giống việc ngươi cứu một kẻ ăn xin đáng thương vậy."
“Án mất tích ở Quảng trường Mawson có phải ngươi làm không?” Batman hỏi.
Schiller lắc lắc đầu, Batman nói: "Ngươi là kẻ duy nhất tới từ bên ngoài, cũng không có động cơ gì xuất hiện ở đây."
Schiller nói: "Rõ ràng trong lòng ngươi đã có đáp án rồi, tại sao còn hỏi ta? Ngươi thật giỏi biến chuyện mình đã khẳng định rồi thành vấn đề đi hỏi người khác."
"Nếu nhận được câu trả lời vừa ý, tự nhiên ngươi sẽ thấy hài lòng. Nhưng nếu không, ngươi sẽ trở nên phẫn nộ ngay."
"Nếu ta nói ta không phải hung thủ, ngươi sẽ rất phẫn nộ, nhưng sự phẫn nộ của ngươi không xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa của ngươi, mà chỉ là vì ta không cho ngươi đáp án ngươi muốn thôi."
“Ngươi cảm thấy ngươi liệu sự như thần, có đúng không” Schiller hỏi.
"Ta đã nói rồi, đừng lòng vòng với ta nữa. Ngươi là nghi phạm duy nhất ở đây".
Schiller chưa kịp mở miệng thì đã phát hiện một phi tiêu dơi bay cạnh cổ mình, hình như hắn đã quá khinh địch, không cần biết đây là Batman của giờ này hay mai sau, dù bọn hắn không gϊếŧ người nhưng cũng thường khiến những tên tội phạm kia đau đớn, thậm chí không do dự đánh gãy chân họ, đưa vào bệnh viện.
Có điều, còn một việc tên Batman này chưa nghĩ tới đây.
Không nói nhiều, một phi tiêu hình dơi khác bay qua, cọ sát cổ hắn, lần này Schiller không dùng nhện cảm ứng nhằm nghiêng đầu trước, mà lẳng lặng nhìn Batman.
Phi tiêu dơi cho gáy của hắn một cái lỗ, máu tuôn ra, đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ cuối con hẻm truyền đến, kèm theo tiếng hô to: "Dừng lại!"
Batman quay đầu nhìn về cuối hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường, Gordon đang chĩa súng vào cả hai người.
"Cảnh sát Gordon, ngài khỏe chứ." Schiller nói.
Gordon giơ súng lên, chậm rãi bước tới, nói: "Bỏ vũ khí xuống, không được cử động."
Schiller xua tay, tỏ ý mình không có vũ khí, còn Batman cất phi tiêu dơi đi.
Gordon tới gần, phát hiện cổ Schiller đang chảy máu, máu từ vai hắn tiếp tục lan xuống, thậm chí đã thấm ướt áo sơ mi.
"Batman, ngươi đã lầm", Schiller nói, "Ngươi nói ta là nghi phạm duy nhất, nhưng vị cảnh sát đây rõ ràng không nghĩ vậy."
"Người không có lý do xuất hiện ở đây, trừ ta, còn có ngươi."
"Ta đến đây nhằm điều tra án mất tích." Batman nói.
"Thế thì ta cũng vậy." Schiller nói: "Nhưng hiển nhiên, ngươi không hề cao quý hơn ta chút nào, bởi cả hai ta không phải cảnh sát. Ta nghĩ chỉ có cảnh sát Gordon mới có quyền làm việc đó."
"Ta sẽ tìm ra bằng chứng." Batman nói.
"Nếu như ngươi cũng cần bằng chứng, vậy ngươi và cảnh sát khác nhau chỗ nào?" Schiller đột nhiên hỏi.
Batman nhất thời không biết nói gì, cứ tưởng rằng Schiller sẽ hỏi hắn bằng chứng, Batman cũng biết, mặc dù Schiller xuất hiện tại nơi hắn không nên đi, nhưng điều ấy không thể làm bằng chứng chứng minh hắn phạm tội được. Vì thế nên hắn mới nhất định phải tìm ra manh mối chứng minh Schiller là hung thủ.
Nhưng câu hỏi của Schiller đã ghim vào điểm mấu chốt, Batman nghĩ, hắn luôn cho rằng cảnh sát cực kỳ vô dụng, bởi họ phải đưa ra bằng chứng, dù tội ác xảy ra ngay trước mắt mình, chỉ cần bọn họ không trông thấy kẻ sát nhân, họ sẽ không chịu đi bắt giữ kẻ có hiềm nghi lớn nhất.
Đó là những gì đã xảy ra khi cha mẹ hắn qua đời, cảnh sát không giải thích chút gì, không có ai bị đưa ra công lý, cha mẹ hắn chết, nhưng không ai phải trả giá đắt.
Hắn nghĩ, nếu hắn cũng cần bằng chứng, tại sao hắn lại không đến Sở cảnh sát Gotham làm cảnh sát đi?
Nhưng nếu hắn không cần bằng chứng, cứ tùy tiện bắt người, vậy hắn và tội phạm khác nhau ở chỗ nào?
Batman hối hận rồi, hắn không nên đi nói chuyện với Schiller, mỗi lần cùng Schiller nói chuyện đều có chút sốc, loại sốc trên tâm lý và ý thức này mới là thứ đáng sợ nhất.
Sau mỗi lần gặp được Schiller, Batman đều phải về suy nghĩ sâu sắc ít nhất hai ba hôm, nghiền ngẫm những vấn đề mình đặt ra, tìm đến câu trả lời, củng cố niềm tin, rồi mới có thể quay lại hoạt động.
Hắn thấy chuyện này chẳng khác gì ngồi trong trường đại học, giáo viên đặt câu hỏi, học sinh tự suy nghĩ rồi viết bài, lần sau gặp nhau ngoài việc kiểm tra bài tập thì còn nảy sinh mấy vấn đề mới, thứ chờ đợi hắn là những câu hỏi nối tiếp nhau, tưởng chừng như vô tận.
Mà trong lòng Schiller đây cũng đang ngập tràn oán hận, tên Jonathan cũng hay thật đấy, Schiller đánh cắp cả đống khí hoảng sợ chẳng những không làm chậm tốc độ nghiên cứu của gã, ngược lại còn khiến gã càng ngày càng điên cuồng bắt cóc vật thí nghiệm, làm Schiller nửa đêm không ngủ, chạy ra đây dọn dẹp mớ lộn xộn cho gã ta. . .