Những Ngày Ở Thế Giới Comic Làm Đạo Sư Tiếp Dẫn Batman

Chương 8: Hắn ta còn chưa phải Batman

Một sáng sương khói đầy trời như thường lệ ở Gotham, Schiller chầm chậm xoay người, ngồi dậy từ trên giường. Hắn mới vừa yên ổn ở Marvel, vừa nhàn rỗi không được bao lâu đã thấy sát phòng khám tâm lý của mình xuất hiện bóng dáng đặc công S.H.I.E.L.D. rồi.

Những người kia tựa như kẹo da trâu, làm thế nào cũng không rớt ra được, đối với người bình thường mà nói chắc là vậy, dù là phú ông thế giới - Tony Stark cũng bị họ phiền không chịu nổi mà vẫn chẳng có cách gì.

Nhưng Schiller không giống, sau khi ở Gotham bị thanh niên Batman phiền, hắn có thể phủi mông một cái rời đi, đi Marvel tránh bị quấy rầy, mà hiện tại ở Marvel bị đặc công nhìn chằm chằm, hắn lại có thể chọn cách rời đi, đi Gotham ẩn núp.

Đặc công S.H.I.E.L.D. hoàn toàn không phát hiện Schiller làm sao biến mất không thấy tăm hơi, khi rời đi hắn không để lại chút tung tích gì, không có vé xe lửa hay máy bay, trừng xem từng giao lộ cũng không thấy bóng dáng, điều này càng khiến Nick Fury kiên quyết cho rằng: Schiller tuyệt đối không phải người bình thường.

Mà sau khi trở lại DC, đồng nghiệp của hắn, cũng như Scarecrow trong tương lai - Jonathan vẫn chưa phát hiện khí độc hoảng sợ của mình bị mất trộm, bởi Schiller không tham lam, hắn chỉ lấy đi một cái ống nghiệm nho nhỏ.

Dù sao hắn cũng không giống Scarecrow, muốn dùng thứ khí độc này tạo ra khủng bố tập kích, hắn chỉ cần nó đối phó với mấy tên xã hội đen không chịu xuôi theo dòng người mà thôi. Không cần thiết bị công nghệ cao để phun độc, chỉ cần một bình phun sương nhỏ, hướng qua mũi của người bình thường phun một cái, chất độc hoảng sợ cô đọng trong kia liền biến thành vũ khí tốt nhất, dù sao mấy tên đấy không có sức phản ứng cao được như Batman.

Mà vào lúc nghiên cứu chất độc này, dù Schiller không có bất kỳ tri thức hóa học nào nhưng hắn tốt xấu cũng biết đã là đồ tốt thì cần phải tận dụng, ngoài việc xem nó như một loại vũ khí dạng phun sương, Schiller phát hiện bản thử nghiệm của thứ khí này dường như không thuần khiết, trừ việc gây hoảng sợ, nó cũng có thể tạo ra một số tâm lý tiêu cực khác, chuyện này đối với một bác sĩ tâm lý mà nói thực sự là tin tốt nhất, dù sao, nếu bệnh nhân sống chết cũng không muốn thẳng thắn nói ra cảm giác trong lòng mình, vậy việc trị liệu hoàn toàn không thể tiếp tục được.

Schiller phát hiện hắn có thể pha loãng khí độc hoảng sợ gấp mấy trăm lần rồi phun nó lên người như nước hoa, không biết do đâu, có thể do công sức từ hệ thống, loại khí độc này đối với hắn không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng lại có thể khiến người tới gần hắn bị nhiễm chút tâm lý tiêu cực.

Không sai, Schiller định dùng chiêu này đối phó kẻ chưa trải sự đời, Bruce, cũng chính là thanh niên Batman.

Hiện tại Batman không phải vị anh hùng liệu sự như thần, Bruce còn quá trẻ, mới du lịch thế giới xong, học một thân bản lĩnh đã nhanh chóng bắt đầu kế hoạch báo thù của hắn, hắn vừa mặc bộ đồ dơi bản đầu, nắm lấy phi tiêu dơi đã muốn đánh nhau với bọn tội phạm. Trong mắt hắn, quăng mấy trăm triệu đi chế tạo trang bị thực sự là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng hắn còn chưa ý thức được thứ chân chính khiến mình trở thành Batman không phải những vật này, mà chính là tinh thần nằm sâu trong nội tâm hắn.

Rất hiển nhiên, đường trưởng thành mà Batman phải đi còn rất dài. Về Schiller, nghĩ cho sự an toàn và cuộc sống vững chãi ở tương lai tại Gotham của mình, hắn không thể không chịu trách nhiệm làm người dẫn đường cho thanh niên Bruce.

Lại một buổi sáng bình thường, với Bruce, đêm mưa ngẫu nhiên gặp Schiller ấy chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua, Schiller gọi tên thật của hắn, Bruce không thấy ngạc nhiên, hắn biết, người này nhất định có một số thứ khác hẳn với bình thường.

Có thể là năng lực đặc biệt, có thể là ma pháp, trên đường vòng quanh thế giới hắn từng gặp không ít kẻ như vậy, hắn cũng biết, nơi đây hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của người thường, có rất nhiều thứ sức mạnh không thể hiểu nổi vẫn luôn dòm ngó bọn họ.

Bruce gõ cửa phòng cố vấn tâm lý một lần nữa, tiếng "mời vào" thận trọng mà dõng dạc truyền từ trong ra.

Chẳng hiểu do đâu, Bruce cảm thấy vui mừng, bởi lần này hắn được đáp lại rất nhanh, hiển nhiên, người trong đó biết hắn là ai, đồng thời cũng rất tình nguyện để hắn tiến vào.

Batman chán ghét tất cả chủ nghĩa thần bí cùng hư vô, Bruce cũng vậy, dưới cái nhìn của hắn, thái độ này của Schiller nghĩa là hắn sẽ nói cho Bruce mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, chứ không phải tiếp tục trốn tránh, che giấu, hay dùng kỹ xảo từ ngữ dắt hắn chạy vòng quanh.

Bruce lại ngồi đối diện Schiller, hắn nói: "Giáo sư, xem ra ngày hôm nay tâm trạng thầy rất tốt".

"Cậu Wayne à, xem ra hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm." Schiller nói, "Tôi còn cho rằng cậu sẽ đi rót tách cà phê cho tôi như ngày đầu tiên".

Hắn ngoắt ngoắt tay, chỉ ra mặt bàn rỗng tuếch, "Phải biết sáng hôm nay tôi còn cố ý không pha cà phê, là chờ cậu đến đấy."

Bruce im lặng một lúc, nhưng vẫn đứng dậy rót tách cà phê cho Schiller.

Thật ra Schiller chỉ là thấy uống cà phê do Batman tự pha rất thú vị, nhưng Bruce lại thấy đây là một bài kiểm tra, hoặc nói, đây là một loại kỹ thuật nhằm can thiệp vào tinh thần, dùng lời nói khiến đối phương không thể không làm theo hành động hắn ra lệnh, được rồi, nghĩ như vậy có khi càng phù hợp với thiết lập nhân vật của Schiller - một tên bác sĩ điên cuồng si mê việc nghiên cứu tâm lý học và tinh thần học.

Schiller uống một hớp cà phê nóng, xua tan cái lạnh mà khí trời ở Gotham gây ra cho mình, Bruce mở miệng trước:

"Tối hôm qua tại sao thầy xuất hiện ở đó?"

"Ta không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì."

"Nếu thầy muốn che giấu thì tối qua nên đeo cái mặt nạ cho mình, chứ không phải chờ em thấy mặt thầy rồi tới đây mới phủ nhận."

Schiller thả tách cà phê xuống, nó "cạch" một tiếng trên mặt bàn, hắn nói: "Ta không định phủ nhận việc tối qua ngươi trông thấy ta, ta đang hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn ném mấy trăm triệu ấy đi, không góp nó cho một ít quỹ từ thiện, mà lại đi mặc một thân quần áo bó buồn cười, nhân trời mưa to chạy tới đầu đường Gotham rồi so công phu quyền cước với một đám tên côn đồ cắc ké".

Đối với vấn đề này, Bruce im lặng.

"Này cũng không thật sự là một câu hỏi. . ." Schiller nói, "Ngươi không cần nghĩ xem nên trả lời ra sao, bởi vì ta sẽ trả lời giúp ngươi."

"Vì mục đích căn bản của ngươi không phải cứu giúp, mà là trả thù."

"Đây là đáp án ngươi dành cho ta sao." Bruce nói

"Không, ta chỉ nhìn vào đáp án trong nội tâm của ngươi." Schiller nói.

"Ta không cho rằng trên thế giới này có thuật đọc tâm".

"Ở trên thế giới này đương nhiên không có thuật đọc tâm, chỉ có một số người không ý thức được du͙© vọиɠ mãnh liệt bên trong nội tâm hắn được thể hiện ra ngoài bằng cách nào, mọi người luôn cho rằng mình đã đem nội tâm ẩn giấu rất tốt, nhưng thực tế không phải vậy."

"Ta có thể học tập thứ năng lực này sao?" Bruce hỏi, "Thứ năng lực có thể nhìn thấu lòng người này".

"Sau đó đem nó đi trả thù tội phạm?" Schiller hỏi, "Đương nhiên, ngươi đã xem tất cả những việc này đơn giản quá mức, Bruce, có lẽ động cơ của ngươi là báo thù, nhưng, nếu ngươi coi nó là toàn bộ động lực dùng để chống đỡ bản thân ngươi, vậy cũng sẽ y như tối hôm qua vậy" - Schiller nhún vai, Bruce giải thích:

"Sau khi trở về từ tối qua, ta đã thêm áo choàng cho bộ giáp của mình, ta còn dự định thiết kế một chiếc thắt lưng. . ."

"Ngươi biết những thứ đó không phải trọng điểm, ngươi có thể gắn vào tay mình nắm đấm nặng mấy ngàn kg, cũng có thể cho giày của ngươi một bộ động cơ khiến ngươi nhảy một cái liền vươn tới mặt trăng, ngươi thậm chí có thể làm ra một đôi cánh, để ngươi bay tới bất kì hành tinh nào trong hệ mặt trời này. Những thứ ấy ngươi làm được, Bruce, ta tin ngươi làm được".

"Nhưng chúng còn chưa đủ, còn thiếu, rất nhiều"

"Nếu như ta có sức mạnh như vậy thì có thể tiêu diệt tội phạm trên toàn thế giới, không phải sao?" Bruce hỏi.

Schiller thở dài một hơi, hiển nhiên, chưa gặp được Joker thì Batman sẽ không mường tượng được một gã tội phạm tay không tấc sắt, chỉ biết tạo ra chút tạp kỹ, chiến thuật trong chiến đấu, một người bình thường gầy yếu bất lực, làm thế nào đánh bại siêu anh hùng hiểu rõ trăm loại kỹ xảo vật lộn, học tập năng lực ở trên toàn thế giới.

Schiller cảm thấy, dù hắn hướng dẫn Bruce hiện tại trở thành Batman như thế nào, hắn cũng chỉ được xem như phó giáo sư trong cuộc đời Batman, người thật sự dạy cho Batman tất cả vừa vặn là đối thủ một mất một còn của hắn - Joker.

Mà giờ đây, Joker hẳn là còn bên trong đoàn xiếc nào đó, trải qua những ngày sống bình thường vô cùng tận.

Hiện tại, Bruce còn rất ngạo mạn, hắn đưa ra thỉnh cầu học tập tâm lý học đến Schiller, vì hắn là như vậy, ở bất kỳ chỗ nào trên toàn thế giới này học đủ loại bản lĩnh. Sự khiêm tốn, hiếu học và ngạo mạn của hắn thực chất không hề xung đột với nhau.

Schiller: "Vẫn là câu nói kia, đương nhiên ngươi có thể học tâm lý, ở trên sách giáo khoa thì cái gì cũng có, ngươi có thể tới nghe ta giảng bài, học thuộc lòng sách, làm bài tập, viết luận văn, sau đó thi cuối kỳ, ta là một giáo sư, sẽ không ngăn cản bất kỳ học sinh nào có ý muốn học tập."

"Ngươi biết rõ thứ ta muốn học không phải những thứ đấy. . ."

"Vậy ngươi cảm thấy ngoài nó ra còn có cái gì?"

"Loại. . . Bản lĩnh đặc biệt của ngươi" - Bruce khoa tay một hồi, hắn nói: "Trên thế giới ta đã từng thấy rất nhiều người như vậy, bọn họ có những bản lĩnh đặc thù mà người thường không có được. . ."

"Không, ta không giống họ, ta không có bất kỳ thứ năng lực nào vượt quá người thường."

Bruce im lặng một lúc, hắn mím mím môi, hiển nhiên là không tin, nhưng Schiller thực sự không muốn giải thích với hắn, thanh niên Batman hiển nhiên còn quá non nớt, quá trắng ra, kích động, không màng hậu quả.

Đồng thời có vẻ quá nôn nóng, sự nghiệp siêu anh hùng càng không thuận lợi, càng tăng thứ nôn nóng kia lên, ở đây, hắn thấy nếu có thể học được kỹ năng như đọc tâm thuật từ chỗ Schiller, hắn sẽ càng dễ dàng đối phó những kẻ phạm tội, chứ không phải bị mấy tên xã hội đen kia đẩy ngã, chật vật rơi xuống đất.

Căn bản, hắn vẫn không biết cái gì làm hắn thất bại.

Bruce lại tay trắng đi về, Schiller chỉ nói, thậm chí uy hϊếp, để hắn cố gắng đọc thêm sách, tham gia xong toàn bộ chương trình học, sau đó thi cuối kỳ ra một cái thành tích tốt.

Mà hiển nhiên, Bruce một câu cũng không nghe lọt.

Đến tối, Schiller ra ngoài lần nữa, hắn lại đến trụ sở bí mật của Jonathan, lại trộm thêm không ít khí độc hoảng sợ, mà lần này Jonathan dù ngốc cũng có thể nhìn rõ được hai hàng ống nghiệm xếp ngay ngắn của mình thiếu một phần thật lớn mất rồi.

Schiller không hề có bất cứ tri thức hóa học gì, càng không thể làm thay đổi hay cải tạo chất khí đặc biệt đó, hắn chỉ có thể cất chúng vào những lọ chứa khác nhau hoặc tiến hành pha loãng đơn giản một chút thôi.

Nhưng chắc chắn có một việc hắn làm được, ấy là lợi dụng khí độc hoảng sợ đi doạ Batman.

Rất nhanh, Schiller xuất hiện tại quảng trường Mawson, hắn biết Batman sẽ tới đây, Bruce chính là người như vậy, té ngã ở đâu thì nhất định phải bò lên từ nơi đó, nhất định không muốn đổi sang nơi khác, đấy là sự kiêu ngạo của hắn.

Toàn bộ quảng trường Mawson không lớn, chỉ có sáu cái hẻm nhỏ, lầu Bruce té xuống nằm ngay hẻm nhỏ đầu tiên, nơi đó có một hộp đêm, bị Thủy Câu Bang kiểm soát.

Thủy Câu Bang chỉ là một trong những băng đảng nhỏ ở Gotham, bởi cạnh quảng trường Mawson là một cái rãnh thoát nước lớn, mà Thủy Câu Bang lại rất thích ném một vài người bị hại đáng thương vào trong đó, khiến cái rãnh nước kia từ từ trở nên hôi không nói nổi, cho nên những băng đảng khác liền bắt đầu dùng rãnh nước để chỉ bọn họ, Thủy Câu Bang vô cùng đắc ý.

Kẻ địch đầu tiên đánh bại Batman đương nhiên không phải phản diện nổi tiếng như cồn gì, bọn họ chỉ là một đám côn đồ cắc ké hút thuốc ở trên lầu hộp đêm, Batman dùng kỹ năng chiến đấu giải quyết phần lớn trong số đó, hẳn là do kinh nghiệm thực chiến không đủ, hắn bị người tạt vôi vào mắt, ngay lúc lảo đảo rớt xuống dưới.

Lúc đầu, Batman không có trợ thủ, trang bị cũng không được chuẩn bị kỹ càng, nếu có lật thuyền trong mương cũng không kỳ quái, có điều, Thủy Câu Bang không gặp may hai lần, Schiller đứng ở cuối con hẻm của quảng trường Mawson, dựa tường một lúc, hộp đêm kia đã truyền đến tiếng kêu khóc sợ hãi, rất nhanh, buổi tối yên tĩnh trở về, một băng đảng nhỏ không ai biết tới đã biến mất trong Gotham như vậy đấy.

Batman đi ra, trạng thái của hắn tốt hơn lần trước nhiều, hắn cúi đầu, giống như đang tính toán làm sao sửa chữa trang bị của mình.

Bỗng, Batman nhớ tới một chuyện, hắn đi về phía trước, rẽ một cái. Hắn định tìm người ăn xin kia, sau đó lại cho cô ta một ít đô la Mỹ, lại nói cho cô biết, Thủy Câu Bang đã bị giải quyết rồi, sau khi cầm tiền thì không phải gặp nguy hiểm nữa.

Đúng thật, ở chỗ cũ hắn lại tìm thấy người kia, cô ta vẫn bọc chăn kín mít như cũ, ngồi bên trong thứ không khí rét mướt của buổi tối Gotham run lẩy bẩy, cây dù Schiller từng cho không có ở đây. . .

Batman đưa tiền cho cô ta, dùng một chất giọng trầm thấp, nói: " Quảng trường này đã không còn bất kỳ băng đảng nào nữa, ngươi đã an toàn."

Kẻ ăn xin run rẩy ngẩng đầu, thế nhưng Batman không trông thấy một tia biết ơn nào từ trong hai mắt cô ta, hắn không thể tin nổi mà phát hiện, trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ có thù hận.

"Ngươi không thấy hài lòng sao?" Batman hỏi.

"Đương nhiên không." Một giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu Batman truyền đến, Schiller đứng trên ban công ngôi nhà đằng sau kẻ ăn mày, từ lầu hai nhìn xuống Batman.

"Bởi vì Thủy Câu Bang còn tồn tại, cái hộp đêm kia mỗi một ngày đều có khách hàng đi tới cuồn cuộn không ngừng, một số người cầm đồ ăn trong tay, khi bọn họ ăn còn có một chút sẽ tiện tay ném ra ven đường, vậy thì ăn mày có thể nhặt lên tiếp tục ăn."

"Nhưng hiện tại không có Thủy Câu Bang, hộp đêm cũng không thể mở cửa, không có khách đến, nghĩa là không có thức ăn."

"Nhưng mấy trăm đô la Mỹ đủ để cô ta. . ."

"Đúng vậy, ngươi có toàn bộ hệ thống chuẩn trị tốt nhất Gotham, có bác sĩ tư nhân, có cố vấn sức khỏe gia đình, ngươi cũng ít khi thử qua mùi vị cảm mạo nóng sốt, càng không biết một người bị đông cứng đến không đứng dậy nổi sẽ có cảm giác ra sao".

"Ở bên trong tưởng tượng của ngươi, cô ta có thể cầm mấy trăm đô la Mỹ chạy đến siêu thị gần nhất mua đầy đủ đồ dùng hàng ngày, nói không chừng còn có thể tìm cái quán trọ ngủ mấy đêm, sau đó trị hết bệnh trên thân mình. . ." Schiller kéo dài âm cuối, nói tiếp:

"Nhưng rất đáng tiếc, ngay cả bước thứ nhất cô ta còn không làm được."

Batman ngồi xổm xuống, hắn kéo một phần chăn bên chân người ăn xin kia ra, phát hiện toàn bộ chi dưới cô ta đã bị đông đến xanh tím, mấy ngày hôm nay Gotham mưa liên tục, mà chân cô ta ngâm ở trong nước, nay đã sưng đến không ra hình thù gì.

Batman hiểu rõ lý thuyết phẫu thuật ngoại khoa, hắn biết, dù có là bệnh viện tốt nhất Gotham, cách xử lý duy nhất chính là cắt bỏ cả hai chân.

Batman triệt để im lặng, nhìn những tờ đô la Mỹ người ăn xin không nắm trong tay mà để chúng nằm rải rác trên đất bằng, hắn thấy một sự hoang đường đến không thể tin được, một thứ xấu hổ khiến hắn nghẹt thở.

Hắn đột nhiên cảm thấy có rất nhiều loại cảm xúc tiêu cực không thể chống lại nổi che lấp trái tim mình, khiến hắn muốn rít gào, Batman thấy mình chưa từng mất kiểm soát như đêm nay, hắn đứng lên, loạng choà loạng choạng lùi ra sau mấy bước, rồi ngã ngồi trên mặt đất.

Đã rõ rồi, một kết cục ngoài dự đoán cho mọi người từ một câu chuyện bi thảm cùng chút khí độc hoảng sợ dẫn dắt những cảm xúc tiêu cực ra đủ khiến Bruce vắng lặng mấy ngày liền.