Trên đường về chung cư, Schiller cảm thấy có ai theo dõi mình, thị lực tăng lên nhờ Peter làm hắn lập tức phát giác ra kẻ quan sát giống như đứng ở tòa nhà đối diện.
Chỗ đó có kết cấu hoàn toàn bằng pha lê, ánh sáng phát ra từ một ô cửa sổ nhỏ trông có hơi khang khác, bởi vậy nhện cảm biến mới kêu.
Hắn chọn mở phòng khám ở Hell’s Kitchen cũng không phải bắn tên không đích. Trải qua mấy ngày quan sát, hắn đã thăm dò được quy luật làm việc và nghỉ ngơi cơ bản của mấy hộ gia đình trong tòa nhà này.
Phần lớn người đều là dân công sở ưu tú sống để tiện cho công việc. Hơn nữa còn độc thân, giờ làm việc có quy tắc vô cùng, vòng bạn bè cũng rất cố định.
Sống ở trong đám người như thế thực dễ bị đặc công tìm ra sơ hở.
Mà Hell’s Kitchen không giống vậy. Dù là Manhattan - nơi tụ tập những xóm nghèo cũng như xã hội đen lớn nhất New York, thậm chí toàn Mỹ, nhưng ở đây mật độ dân số lớn, lượng di dân cao, người xa lạ tới sống cũng nhiều, còn có đám xã hội đen lớn lớn bê bé tập trung chiếm giữ, thích hợp nhất với kẻ ngoại lai một lòng đυ.c nước béo cò như Schiller thật rồi.
Sống trong nhà trọ cao cấp dù thoải mái, nhưng không chắc đã tự do như ở Hell’s Kitchen. Schiller tin, nếu hắn nán tại khu kia thêm mấy ngày, vậy ít nhất bốn, năm hộ xung quanh nhà hắn sẽ biến thành đặc công S.H.I.E.L.D. cả, sẽ có đủ loại người nói không rõ lai lịch nghĩ trăm phương ngàn kế tới gần hắn, moi lấy tin tức nào đó, có thể là của hắn, cũng có thể là Stark, đây chính là cách làm việc của S.H.I.E.L.D., họ chẳng hề quan tâm bạn có cần sự riêng tư hay là không.
Mà Hell’s Kitchen với Gotham cũng có chút khác biệt. Ở Hell’s Kitchen dù xã hội đen nhiều không kể xiết, nhưng độ nguy hiểm so Gotham còn kém chút.
Nơi đấy có nhiều người nghèo, ma bài bạc cùng với kẻ nghiện hơn, không có Scarecrow và Joker, càng không có những tên phản diện nổi tiếng khác.
Sống ở đó phần đông là người thường, tuy súng ống và dược vật tràn lan nhưng chịu hại phần lớn cũng là người thường, không phải kẻ có siêu năng đặc thù nào đó.
Schiller có ý xem đây như cứ điểm ở Marvel đầu tiên của mình.
Hiệu suất làm việc của Stark rất rất cao, chẳng bao lâu hắn đã nghĩ ra cách xúi giục vài tên nghị viên đặt cái bệnh viện tiêu chuẩn vào trong Hell’s Kitchen.
Có một số người mượn cơ hội này trắng trợn ngợi khen sự thiện lương của mình. Bảo rằng New York tuyệt đối không bỏ rơi bất cứ một công dân nào cả, nhưng bọn họ vốn đã chẳng hi vọng bệnh viện có thể mở cửa thật, cần phải hiểu, ấy là Hell’s Kitchen, là nơi dù ma quỷ có đi vào cũng phải bị nấu nướng một phen.
Mở bệnh viện ở đó? Đùa cái gì vậy, trừ phi xây bệnh viện như cái trại tập trung, cửa tốt nhất là chồng xe tăng cùng đại bác ngay phía trước, rồi tất thảy bác sĩ và y tá đều cõng theo súng máy, nói không chừng còn dư chút hi vọng, nếu không thuốc bên trong một đêm liền bị cướp sạch hết rồi.
Nhưng bất luận nghị viên không tin như thế nào, dân chúng ở Hell’s Kitchen cảnh giác ra sao, bên trong Hell’s Kitchen, một phòng khám tâm lý nho nhỏ vẫn được thành lập.
Xóm nghèo nổi tiếng cũng như lớn nhất khu Manhattan, người ta gọi tám cái quảng trường ở đây như một thứ biệt danh vậy.
Thực ra, nơi ấy hoàn toàn rộng hơn tám khu phố nhiều. Bên trong mấy chục đầu đường to to nhỏ nhỏ rắc rối phức tạp kia phải có hơn trăm cái băng đảng xen kẽ nhau như răng lược.
Có người nói lão đại ở Hell’s Kitchen là Kingpin, nhưng thực tế không phải, phạm vi cách mối làm ăn của Kingpin đã sắp vươn xa khỏi Hell’s Kitchen. Toàn bộ phía đông Mỹ, thậm chí là bờ Đông Hải đều có chứa mắc xích sản nghiệp do phạm tội mà ra của hắn.
Chuyện làm ăn của Kingpin trải rộng toàn Mỹ. Trong Hell’s Kitchen có lẽ chỉ gồm tài sản liên quan tới buôn lậu và sản xuất mai thúy, trên thực tế hắn không ở đây, không ngó chăm chăm nó bất cứ lúc nào.
Daredevil, sinh ra tại Hell’s Kitchen - đối thủ một mất một còn của Kingpin, nhưng bọn họ hình như chưa từng đặt chiến trường tại đây. Người từng xung đột với hắn mấy lần như Nhện Nhỏ giờ chỉ là một tên học sinh cấp ba hồ đồ vô tri.
Dã tâm của Kingpin không chỉ là thống nhất Hell’s Kitchen, dù có ai lộn xộn hắn cũng chẳng để trong lòng đâu. Vì mỗi ngày, nơi đây đều có mấy vụ bắn gϊếŧ, cướp đoạt, bắt cóc, ẩu đả và mất tích, thế nên có tông ra chút phong ba cũng không đáng kể chút nào.
Bởi vậy, khi Kingpin ở San Francisco nghe nói mấy tên đàn em của hắn nổi điên trong khu Hell’s Kitchen, Manhattan, hắn cũng chỉ thấy bọn nó cắn thuốc cắn hơi nhiều, cũng không quan tâm.
Mà ở Hell’s Kitchen cũng từ từ xuất hiện lời truyền tụng cực kì đáng sợ —— Nghe nói phía cuối ngõ hẻm thứ chín, phố lớn Mary. Tại phòng khám tâm lý vừa mở cửa, có một vị bác sĩ vô cùng quỷ dị - tất cả bọn xã hội đen tới đó thu phí bảo hộ hay làm tiền hắn không bao lâu đều sợ hãi chạy ra, sau đó, liền điên rồi.
Lúc mà chuyện này vừa phát sinh, mấy tên thủ lĩnh nổi tiếng không tin tà đã từng dẫn đàn em vào. Chỉ một lúc, bọn họ lập tức như gặp phải quái vật. Điên cuồng đánh nhau với không khí, giãy dụa, la hét, chạy trốn, gào khóc, giống như bị quỷ hồn bám thân thật vậy.
Chuyện này gây ra phong ba không nhỏ, hầu như toàn bộ phố lớn Mary đều nghe tới, lời đồn đãi cũng truyền đi nhanh chóng.
Một truyền mười, mười truyền trăm, hết thảy mọi người đều biết cuối ngõ hẻm thứ chín tuyệt đối không thể vào, nơi ấy có một loại nguyền rủa đáng sợ, sẽ khiến người ta gặp phải thứ mình sợ hãi nhất trong lòng, cuối cùng bị dọa tới mất trí.
Sau đó, Schiller - người sinh sống tại đó bắt đầu ra ngoài hoạt động, tất cả mọi người nghe bảo hắn là vị chủ nhân phòng khám bệnh kia thì mới biết đó thực chất không phải quỷ hồn, mà chính là một vị bác sĩ tâm lý quái lạ.
Như Schiller giải thích, đám lão đại kia làm quá nhiều chuyện ác, hắn chỉ là trìu mến làm chút phụ đạo tâm lý cho bọn họ mà thôi.
Về phần tại sao bọn hắn lại bị tâm thần hả? Có lẽ là ác hữu ác báo đó.
Người ở Hell’s Kitchen tin mấy lời này của hắn liền có quỷ, phàm là là sinh sống nơi đây, kẻ ác nhận được báo đáp tốt mới là nhận thức chung của mọi người.
Sẽ không ai sinh ra ở Hell’s Kitchen này cảm thấy chột dạ, ở đây, phạm tội mới là bình thường, tội phạm mới là kẻ sống được lâu nhất, không tin? Ngươi hi vọng một người từ mười mấy tuổi đầu liền biết đánh bạc, biết đi buôn bán súng ống dược vật, đánh nhau ẩu đả, uy hϊếp bắt chẹt người khác có thể có lương tâm hay sao? Bọn họ không biết mình làm sai ư? Đã vậy còn có thể chột dạ đến điên rồi cơ à?
Tất cả những người nghe tới chuyện này đều cho rằng Schiller là một tên pháp sư hắc ám - hắn có thể hạ nguyền rủa lên người khác.
Mà Schiller, hắn cũng sẽ không đi giải thích. Khí độc hoảng sợ từ DC mang tới đúng là rất tiện lợi, dù chỉ là bản thử nghiệm, nhưng dùng đối phó những người bình thường không có siêu năng thì hiệu quả vẫn tốt lắm.
Từ khi hắn phát hiện mình có thể cầm vật ngoài thân trên tay bay đi bay lại như con thoi giữa hai thế giới, hắn liền hứng khởi bừng lên suy nghĩ muốn làm con buôn.
Hệ thống sức mạnh giữa Marvel và DC dù không giống nhau, trên thực tế có rất nhiều thứ đem ra buôn bán được, đương nhiên cũng có thể mang ra trao đổi, cùng đối phó kẻ địch cả hai bên.
Liền nói ví dụ như: Nếu Schiller ở trong thành phố Gotham dùng khí độc hoảng sợ, một khi tin tức này truyền ra ngoài, Jonathan trông thấy trạng thái của mấy bệnh nhân kia thì nhất định sẽ nghĩ tới việc đây là khí độc hoảng sợ của mình.
Nhưng nếu ở Marvel thì Jonathan làm sao mà biết? Tự nhiên Schiller cũng không cần giao phí bản quyền đi ha.
Sau khi lời đồn đãi khủng bố ấy truyền đi, hầu như không còn tên xã hội đen nào tới làm phiền Schiller nữa.
Đương nhiên, hậu quả của việc hòa bình với đám phần tử tội phạm này chính là một vị siêu anh hùng tìm tới rồi.
Một buổi đêm có hơi chút rét lạnh ở Manhattan, Schiller khóa cửa chính phòng khám lại, rót một tách cà phê nóng, chuẩn bị kết thúc công việc sờ cá cả một ngày, cố gắng ngủ một giấc để ngày mai còn tiếp tục đi quấy rối Stark.
Vừa để ly cà phê lên trên bàn, hắn liền nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh phát ra từ cửa lớn, Schiller quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo bó màu đỏ đứng ngoài cửa.
Schiller xoay người cầm tách cà phê lên, nói: "Hình như ngài đến có hơi trễ nhỉ, ngài Daredevil."
"Ngươi biết ta sao, bác sĩ?" Daredevil nói.
"Đương nhiên, ta đương nhiên biết ngươi, Daredevil. ở Hell’s Kitchen này ngươi đại danh đỉnh đỉnh." Schiller nói.
"Thế nhưng ngươi mới tới đây không bao lâu." Daredevil nói.
"Nhưng ta đối với một thân phận khác của ngươi càng quen thuộc, luật sư Matt."
Daredevil chấn kinh rồi, hắn không biết Schiller làm thế nào biết được thân phận thật của hắn.
Mà Schiller không chờ hắn hỏi, liền nói: "Ngươi từng đạt thành tích xuất sắc tại Đại học Colombia, sau khi rời trường thì con đường nghề nghiệp cũng rất thuận lợi, không chỉ trở thành một luật sư mà còn tự mở văn phòng cho riêng mình. Matt, có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn trở thành Daredevil không? Cảm giác tự hào khi thực thi công lý do thân phận luật sư mang đến chưa đủ à?"
"Luật sư, giúp đỡ chính nghĩa. . ." Daredevil hừ lạnh một tiếng, hắn nói: "Có lẽ ngươi nghĩ như vậy, đúng, phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, họ cảm thấy luật sư thì nên bênh vực lẽ phải, biện hộ cho những con người yếu thế, nhưng thực ra thì. . ."
"Nhưng thực ra, ngươi cảm thấy luật sư không nên làm vậy sao?"
"Đương nhiên họ nên, ý ta là. . ."
"Ngươi thấy ngươi lấy thân phận luật sư của mình làm không được, thế nên ngươi lập tức thử một cách khác? Chẳng lẽ việc ngươi lấy thân phận luật sư làm không được, vậy mặc bộ đồ bó sát buồn cười đó, đeo mặt nạ lên thì có thể làm được hay sao?"
Daredevil căm tức nói: "Quyết định của ta không liên quan tới ngươi!"
"Ngươi biết không? Vừa rồi cách nói chuyện của ngươi nghe tới y như một cái bé trai trong thời kỳ nổi loạn" Schiller nói.
Daredevil lúc này mới ý thức được: Từ khi vào cửa, hắn đã rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ của Schiller, nội dung câu chuyện đều là bị nắm mũi dắt đi, không chỉ bại lộ thân phận thật, còn chạm đến điểm nhạy cảm trong nội tâm của hắn. Hắn hít sâu một hồi, bình tĩnh lại, nói: "Ta phải thừa nhận, ngươi là một bác sĩ tâm lý tốt, đồng thời trong lúc nói chuyện cũng rất biết sử dụng một ít trò vặt. Nhưng điều ta muốn hỏi là ngươi đến cùng là ai? Đến Hells Kitchen có mục đích gì? Những người kia tại sao điên rồi?"
"Vấn đề của ngươi thật sự quá nhiều, đêm nay ta chỉ có thể giải đáp một cái. Rất hiển nhiên, ta đã làm việc cả một ngày, rất mệt. Ngươi không thể quấy rầy việc nghỉ ngơi của ta, dù sao ta cũng không phải xã hội đen, không có làm gì phạm pháp." Schiller nói.
"Ngươi làm những tên kia điên rồi."
"Ngươi không có chứng cứ."
"Là cảnh sát thì mới cần chứng cứ."
"Ngươi cảm thấy ngươi cao quý hơn cảnh sát sao?"
"Đừng vòng vo." Daredevil nói.
"Nếu như ngươi cẩn thận lắng nghe ta, ngươi sẽ biết ta đến từ chỗ nào, làm cách nào biết được thân phận của ngươi."
Daredevil cảm thấy rất đau đầu, hắn không thích đối mặt những tên đối thủ dối trá này cực kỳ, nó khiến hắn lúc nào cũng phải tập trung cao độ. Mà vì chấn động trong lòng vừa nãy, hắn đã hoàn toàn không nhớ rõ từ đầu mình nói cái gì với Schiller, vào lúc này, khi hắn muốn nhớ lại, đầu óc là một vùng trống rỗng.
Thế nhưng nếu không trả lời được vậy sẽ giống như hắn rất ngu, cho nên hắn im lặng, không lên tiếng.
"Xem ra ngươi đã quên cuộc trò chuyện một phút trước của hai ta. Ta thực sự không hiểu. Trở thành siêu anh hùng rồi thì có thể khiến người ta không có trí nhớ tốt sao chứ." Schiller giễu cợt nói.
Daredevil âm thầm căm tức, hắn thề sau này phải nhớ kỹ mỗi một câu Schiller đã nói ra.
"Hai năm trước, ta từng làm việc tại Đại học Colombia. Ta cũng đã thấy qua danh sách tốt nghiệp của nhóm học sinh ưu tú năm đó, nó có điền tên ngươi, Matt. Mà phần hướng đi sau khi tốt nghiệp, ngươi nói, ngươi sẽ lập văn phòng luật sư ở tiểu bang Kansas, dù là giáo sư tâm lý học nhưng ta cũng biết giáo viên cũ của ngươi, hắn từng nói với ta rằng ngươi thực sự đã trông thấy giấc mơ của mình."
"Đừng lảng sang chuyện khác, cái ta muốn biết là ngươi biết Daredevil chính là Matt bằng cách nào?"
"Có lẽ ngươi không nhớ rõ, từ khi ngươi bắt đầu đi tới bước đường này, trang phục vàng đen của ngươi là loại cha ngươi từng mặc khi thi đấu. Sau khi đến Hell’s Kitchen, ta đã từng xem qua thi đấu quyền anh ngầm, rất khéo, ông chủ nơi đó giống như tiết kiệm phí tổn, không có đổi kiểu trang phục của tuyển thủ trước kia đi".
"Ta liền biết, Daredevil có lẽ được sinh ra tại đây, đương nhiên hắn cũng liên quan đến tuyển thủ Boxing ngầm ở chợ đen nữa. Qua điều tra, những tên xã hội đen ngươi gϊếŧ đều liên quan tới cái chết của cha ngươi. Mà tra ra thân phận cha ngươi, tự nhiên không khó biết được ngươi."
"Tại sao ngươi lại muốn điều tra ta? Là có tật giật mình hay sao?" Matt hỏi.
"Không có gì, chỉ là khi ngươi muốn thuê một căn nhà, thế nào cũng phải biết chủ nhân nơi đó là ai, làm cái gì, quan trọng nhất: cố gắng giữ quan hệ tốt với hắn".
"Ta không phải chủ nhà" Daredevil hừ lạnh, nói.
"Hả, đúng không? Như vậy có lẽ ta tìm nhầm người rồi, ta nên đi tìm Kingpin. Có điều hình như ta đã kết thù với hắn, ta nhớ mang máng trong mấy tên gặp mặt ta, có kẻ đã nhắc qua lão đại nhà hắn là Kingpin. . ."
"Kingpin? Ngươi có tin tức của hắn?"
"Chắc là một chút đi. Coi như đó là tiền thuê nhà ta giao ngươi, ta nghe một tên thuộc hạ của hắn bảo lão đại bọn họ đã rất thiếu kiên nhẫn với một thằng nhãi tên Daredevil rồi, hắn định tìm người đến gϊếŧ con ruồi nhà ngươi, vì lẽ đó mấy ngày nay tốt nhất ngươi nên cẩn thận chút."
Cuối cùng, Daredevil vội vội vàng vàng chạy về trụ sở của hắn.
Mãi đến tận khi trở về rồi, hắn mới phát hiện: mục đích tối hôm nay một cái cũng không đạt được.
Daredevil vừa khônh biết Schiller là ai, cũng không kịp cảnh cáo hắn biết thân biết phận một chút, càng không điều tra rõ cuối cùng hắn có liên quan tới bọn xã hội đen kia hay không.
Cũng chưa biết đến cùng hắn làm sao khiến những người kia điên hết rồi. . .
Matt vỗ vỗ đầu, hắn đột nhiên thấy ví dụ Schiller nói khi nãy là đúng, dường như hắn vừa giao nhà mình cho một tên khách thuê không rõ lai lịch, mà tên khách thuê này còn giành thanh toán tiền thuê nhà trước, khiến cho khoảng thời gian ngắn này, hắn không thể lấy biện pháp cưỡng chế Schiller rời đi, chỉ biết mặc cho hắn ta ngang nhiên hoạt động tại Hell’s Kitchen.