Những Ngày Ở Thế Giới Comic Làm Đạo Sư Tiếp Dẫn Batman

Chương 6: "Bất hạnh” nghỉ việc

Vào giờ ngủ, Schiller phát hiện thật ra mình có thể nán lại Marvel, nếu hắn ngủ một giấc, về DC, ở DC tiếp tục ngủ, thì sẽ vòng về Marvel, mà bên kia thời gian không trôi, thế cho nên, hắn có thể ăn vạ Marvel, không đi hít sương mù Gotham nữa.

Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, Schiller còn chưa chờ đến cuối tuần đưa Peter và người nhà cậu ta đi khám sức khoẻ, S.H.I.E.L.D. liền tìm tới.

Giờ công vụ, hắn vừa kiểm tra phòng xong, đang định dùng hệ thống nội bộ của bác sĩ giúp cả nhà Peter hẹn trước lịch thì văn phòng bị đập cửa, Schiller ngồi sau bàn làm việc còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên con nhện cảm ứng chấn động một chút, hắn cảnh giác ngẩng đầu lên, một người đàn ông xa lạ đứng đó từ bao giờ.

"Chào, bác sĩ, đừng lo lắng, tôi là Coulson, đặc công từ S.H.I.E.L.D. " - Anh ta cất tiếng khi nhận thấy vẻ ngoài căng thẳng của Schiller, Schiller sắc bén liếc nhìn đối phương qua kính mắt: "Chúng ta ra ngoài rồi nói, người ở đây đều là bệnh nhân của tôi."

Coulson nhanh chóng đồng ý, hai người cùng xuống lầu, vào ngồi tại một phòng cà phê cạnh bệnh viện, Schiller cau mày nói: "Chẳng lẽ S.H.I.E.L.D. đang thiếu người sao? Tìm kiếm một nữ đặc công mặc đồ y tá vào viện khó lắm à?"

Coulson hơi nghi hoặc với thái độ của Schiller một chút, người bình thường đối mặt chuyện đặc công tự nhiên tìm đến cửa không phải nên lộ ra vẻ hoảng sợ hoặc là ghét bỏ sao? Thủ lĩnh nói không sai, tên bác sĩ này tuyệt đối có vấn đề.

Schiller càng tỏ ra không kiên nhẫn, hắn nói: "Tôi đã muộn một ngày, bỏ bê công việc một ngày, toàn bộ phòng khám đều biết tôi thức đêm say rượu còn cắn thuốc, các người nhất định phải gây phiền phức cho tôi sao, có thể chờ chuyện này qua rồi lại nói hay không? Tôi sẽ bị đuổi việc đấy!"

"Nhưng theo thông tin mà chúng tôi biết được, anh chỉ là người được bệnh viện Presbyterian mời đến cố vấn tâm lý tạm thời, bởi vì trưởng khoa tâm thần không có ở đây nên anh mới đến thay ca. . ."

"Cái đó có quan trọng không? Giờ tôi rất cần công việc này, nếu như các người hại tôi mất việc thì làm sao bây giờ?"

Coulson nói: "Tôi rất xin lỗi, anh Schiller, thật lòng chúng tôi cũng không muốn quấy rầy anh, chỉ là chúng tôi nghe nói anh là người cố vấn tâm lý cho cậu Stark, chúng tôi muốn hiểu thêm một số thứ liên quan đến tâm lý của hắn ta, đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ giao tiền khám đúng hạn. . ."

"Một triệu USD một giờ."

"Phụt!" Coulson phun cà phê ra ngoài, anh ta lau lau miệng, nói: "Nếu như anh từ chối, cũng không cần tìm lý do như vậy. . ."

"Không trả nổi thì đừng tới khám" - Schiller lườm một cái, đứng dậy toan rời đi, trông y như một tên lang băm bất lương vậy.

Dĩ nhiên Coulson không ngăn cản hắn, khi thấy Schiller đi rồi, anh ta ấn tai nghe, nói: "Trong bệnh viện kia sợ là có chút vấn đề, hắn gấp gáp buộc tôi rời đi, cũng rất gấp trở lại. . . Tốt, tốt. . ."

Schiller quay lại phòng khám, tập trung lực chú ý mở tối đa thần giao cách cảm, sau đó cảm nhận tất cả tâm trạng của những người bệnh kia, đem một số trong đó viết ra giấy —— Thế giới nội tâm của người bệnh tâm thần thực sự quá hỗn loạn, điên cuồng, Schiller qua loa viết hết mười mấy trang, nhét vào ngăn kéo, khóa lại.

Buổi tối, khi hắn quay về mới phát hiện nhà trọ mình bị lục soát, Schiller dùng con nhện cảm ứng quét một hồi, không thấy có máy nghe lén hay cameras, cũng không quan tâm.

Trong trụ sở S.H.I.E.L.D., Nick Fury nhìn chằm chằm tập tài liệu đang phát sáng, trên đó ghi rõ lý lịch của Schiller, Coulson ở đằng sau ông ta nói: "Hắn rất quan tâm công việc của mình, giống như không muốn rời khỏi bệnh viện kia vậy, trong nhà hắn phát hiện nhiều bình rượu, còn có chút dược vật. . ."

"Đây là một số giấy tờ mà ta phát hiện trong văn phòng hắn đêm nay, chỉ có những thứ này, một số khác chắc đã bị hắn xử lý khẩn cấp, vì dưới cống thoát nước có phát hiện một lượng lớn bột giấy tạo ra từ máy cắt, đáng tiếc không thể phục hồi lại như cũ."

Nick cầm những tờ giấy kia, nói: "Hắn bị bệnh tâm thần? Không đúng, những thứ này không giống một người nói mớ, hắn ở trong khoa tâm thần sưu tập tư liệu của bệnh nhân? Hắn làm sao giao tiếp với đám người ấy chứ?"

"Đây không phải tin tức một bác sĩ bình thường có được, việc ghi chép bên trong này thậm chí còn có chuyện riêng tư cực độ của bệnh nhân. . ."

"Vậy hắn biết thôi miên sao?" Coulson nói.

"Bác sĩ tâm lý bên ta cũng vậy. Họ thậm chí có thể khiến cho cậu nói ra hồi tiểu học cậu thích mặc qυầи ɭóŧ màu gì nhất" - Nick nói.

"Chắc chỉ là suy đoán vô căn cứ của hắn thôi" Coulson nói.

"Có lẽ, hắn ta biết vài chuyện về quá khứ công ty Stark, cùng bạn cũ của chúng ta. Hắn thậm chí còn có thể đánh trúng điểm yếu của Stark, hôm nay khiến quản gia trí năng của cậu ta chết máy nữa" - Nick nói.

"Ngài hi vọng hắn có thể làm việc cho ta sao?"

"Hắn có cách đối phó Stark, tương lai chúng ta còn phải xử lý nhiều người như vậy." Nick đặt đống hồ sơ kia qua một bên:

"Nói chung thì, trước tiên phải biết rõ trong viện tới cùng là thứ gì, nếu được, tống hắn khỏi nơi đó."

"Tôi ghét nhất là đám trí tuệ cao này, phần lớn bọn họ đều quá mức bình tĩnh, cẩn thận, cạy miệng không ra. Đối thủ chỉ cần là người biết dùng đầu óc thì đều rất khó đối phó." Nick nói.

"Có lẽ hắn chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, việc sưu tập lời điên khùng của mấy bệnh nhân kia đều là sở thích của hắn"- Coulson nói.

"Coulson, đôi lúc cậu khiến tôi phải tự hỏi chức đặc công cấp tám của cậu rốt cục lẫn vào bao nhiêu nước" – Nick bảo.

"Một người trong vòng ba chục phút khiến Stark triệt để mất mặt, ngày hôm sau còn có thể nghênh ngang tiến vào công ty Stark, cậu cảm thấy hắn là cái bác sĩ tâm lý bình thường gì? Hay cậu nghĩ Stark thật sự là một tên công tử nhà giàu suốt ngày chỉ biết đùa giỡn với đám người mẫu?"

"Đã rõ, tôi sẽ khiến hắn phải rời khỏi bệnh viện." Coulson nói.

Ngày hôm sau, Schiller nhận tin mình bị sa thải ngay trong phòng làm việc của Stark, hắn khoa tay nói: "Anh xem đi, tôi cần anh giúp đỡ, Stark ạ, anh sẽ không nhìn người cố vấn tâm lý chuyên nghiệp của mình thất nghiệp rồi phá sản luôn đâu đúng không?"

Stark nói: "Hai triệu USD còn chưa đủ để anh mở một phòng tâm lý cho mình sao chứ?"

"Tiền không phải vấn đề, vấn đề là chất lượng, tôi cần mở một phòng điều trị tâm lý hoàn toàn hợp pháp, không phải thứ cơ cấu bói toán lừa đảo bên lề đường."

"Lấy lý lịch của anh chẳng lẽ còn xin không được? Ngày hôm qua Jarvis nói tôi biết anh có tận ba bằng tiến sĩ, còn từng làm tại bệnh viện tốt nhất trên sáu cái châu lục."

"Đúng vậy, chỉ là nơi tôi định mở phòng khám này khá là đặc thù." - Schiller nhấp một hớp Eiswein, nói.

Stark vừa mân mê máy móc vừa hỏi: "Ở đâu?"

"Hell’s Kitchen." Schiller bảo.

Tay của Stark run lên, Mark 2 đáng thương liên tục tuôn ra ánh lửa, Stark nói: "Tôi thật sự không biết anh còn có tình thương yêu chúng sinh vạn vật như là Thánh Mẫu Maria, một lòng định đi cứu đám quỷ nghèo với quỷ nghiện của mảnh địa ngục kia luôn cơ đấy."

Schiller không nhiều lời, hắn nói: "Tôi cần một phòng khám tâm lý hợp pháp mở cửa tại Hell’s Kitchen. Vì vậy, tôi có thể đồng ý một yêu cầu của anh."

Schiller nhấn mạnh hai chữ "Hợp pháp".

Stark nói: "Lẽ nào có chuyện gì khiến tôi phải đi cầu xin anh sao? Đùa gì vậy, tôi là Stark đấy."

"Chẳng lẽ anh không muốn biết Pepper có thích mình không à?"

Tay của Stark lại run lên, chân phải Mark 2 trực tiếp nổ tung, Schiller im lặng lùi về sau một bước, nhìn gương mặt bị nổ tới đen thui của Stark, Stark có hơi bối rối chà chà mặt, bảo: "Anh nói cái gì? Pepper làm sao?"

Đương nhiên là giờ Stark còn chưa biết tình cảm của mình đối với Pepper.

"Tôi có thể chờ đến lúc thích hợp nói cho anh rằng Pepper có yêu anh không, bảo đảm chính xác, chính anh cũng biết bản lãnh của tôi rồi."

"Pepper đương nhiên yêu tôi, phụ nữ trên toàn thế giới đều yêu Stark." Stark nói.

"Thật không, cô ấy chỉ là một thành viên trong toàn bộ phụ nữ trên đời này? Chẳng hề đặc biệt chút nào sao?" Schiller hỏi.

Stark im lặng.

"Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng bắt đầu từ ngày mai anh không cần tới cố vấn tâm lý cho tôi nữa, nếu Pepper có tìm, anh từ chối cô ta là được."

"Chẳng lẽ anh không trả nổi tiền khám sao?"

Stark lại như mèo bị dẫm đuôi, lớn giọng: "Dù anh ra giá mười triệu đô la Mỹ một giờ tôi cũng giao nổi nhé! Chỉ vì tôi không cần cố vấn tâm lý thôi! Tôi không có điên! Tôi ổn!"

Schiller lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "E rằng Mark 2 không nghĩ như vậy."

Hắn và Stark cùng cúi đầu nhìn lại bộ giáp thiếu một chân kia, Stark chỉ cửa: "Rời đi, lập tức ! ! !"

Schiller về nhà mình, hắn gửi tin cho Peter, nói: "Kiểm tra sức khoẻ cuối tuần đã hẹn xong, tôi sẽ chào hỏi với bệnh viện trước để họ chăm sóc tậm tâm cho mọi người, nhưng chuyện gặp nhau phải chờ một khoảng thời gian nữa, vì tôi đã nghỉ việc."

Peter nhanh chóng hỏi thăm, nhưng hắn chỉ bảo đường sự nghiệp của mình hơi biến động chút thôi, không nói gì nữa, làm Peter có chút cảm động, trước khi nghỉ việc đã nghĩ chuyện đặt trước kiểm tra sức khoẻ cho bọn họ luôn rồi, cậu ta có chút hốt hoảng, nói: "Chú có còn ở New York không? Nếu vẫn ở đây cháu nghĩ ta có thể gặp mặt, ra ngoài ăn bữa cơm, hoặc là tới nhà chơi gì đó. . ."

Schiller khéo léo từ chối Peter, rồi nhắn tin cho Charles: "Nếu như tôi mở một cái bệnh viện dưới Địa ngục, ngài sẽ thế nói thế nào?"

"Sợ là ma quỷ sẽ không cảm kích cậu."

"Thật giống như đối với chuyện này, ngài tràn đầy cảm xúc."

"Tôi khuyên cậu không nên làm vậy, có lẽ cậu là một người bình thường có chút tài năng, nhưng người bình thường không chống lại được ma quỷ."

"Nhưng chỉ có tội phạm mới có thể chống lại tội phạm, không phải sao?"

Bên kia, Charles nhìn vào câu nói trên máy vi tính mà tự nhiên im lặng, ông ta nghĩ, Marx, anh cũng nghĩ vậy sao?

Chỉ khi biến mình thành tội phạm, mới có thể đối phó với những tên tội phạm hung hiểm nhất?

Charles lắc đầu, không, chính nghĩa chắc chắn có thể được thực thi một cách công chính, nếu chỉ cần nhốt mình trong địa ngục mới đối đầu với ma quỷ được, vậy nó với thông đồng làm bậy chẳng khác gì.

Ngoài cửa sổ Trường Thiếu niên thiên tài Xavier, những cô cậu học sinh đang chạy giỡn trên thao trường, Storm quát bọn họ về đi học, những người khác chỉ biết nhìn, mọi thứ đều trông rất tốt đẹp.

Chỉ là Xavier biết, bóng ma của Phượng hoàng bóng tối còn lâu lắm mới rời đi.