Những Ngày Ở Thế Giới Comic Làm Đạo Sư Tiếp Dẫn Batman

Chương 10: Kiêu hãnh và định kiến (Đầu)

So với Schiller, bề ngoài của Jonathan càng như người tốt, thân hình gầy gò, tứ chi thon thả, tóc xoăn lung ta lung tung trên đầu, đeo cặp kính gọng đen lớn, dưới mắt thì luôn có quầng thâm, yếu ớt vô cùng, từ đầu tới chân y như cái trạch nam vậy.

Tính cách gã ta ở trường cũng rất hiền lành. Tất thảy sinh viên Đại học Gotham đều biết ở lớp Jonathan quản không nghiêm, muốn thi đậu cũng dễ, học sinh dù trốn hay đi muộn gã cũng chỉ biết sờ sờ mắt kính, bảo họ ngồi xuống, lại không phê bình chút gì.

Gã như con mọt sách trăm phần trăm, mà ngược lại, giáo sư tâm lý mới tới – Schiller thì trông như hội viên cao cấp tại viện tâm thần Arkham vậy.

Ngoại hình của Schiller giống con lai, mái tóc đen, đôi mắt xám, mà nguyên chủ hình như cũng là một tên trai thẳng, quần áo không xám thì đen.

Đồng thời, trong tủ đồ phần nhiều là áo khoác, khăn quàng cổ và trang phục đi làm; Schiller không ra ngoài mua đồ nên vẫn giữ nguyên phong cách ăn mặc của nguyên chủ. Mấy ngày này Gotham thường đổ mưa, hắn vẫn luôn mang cây dù đen theo sát bên mình.

Làm thế nào để mô tả hình ảnh này ha? Giống như nếu hắn không phải trùm cuối phản diện thì nhất định nhà làm phim phải đi xin lỗi khán giả vậy.

Đồng thời, chỉ dăm ba hôm từ khi Schiller đến, các học sinh lập tức phát hiện ra hắn ta là một vị giáo sư vô cùng nghiêm khắc, trình độ giảng dạy cũng rất cao, chỉ là không nương tay với học sinh trễ hay trốn học được chút nào; cách mấy ngày đều phải thi một lần, hắn còn nói thẳng trong lớp cứ mười người thì ít nhất ba người phải trượt, khiến cho ai cũng căng thẳng thần kinh.

Sinh viên Đại học Gotham dù điều kiện gia đình tương đối tốt, tuy nhiên vẫn có nhiều người mang tâm lý nổi loạn. Không người nào lại đi thích một tên giáo sư vậy cả. Vào mấy buổi học đầu của Schiller, trong lớp còn mấy tên cứng đầu, song, rất nhanh sau chẳng biết ai lắm mồm đi công khai lai lịch của hắn, đến lần này, các học sinh trong lớp ngậm miệng ngay lập tức, ngoan ngoãn như mấy bé cừu con.

Dù sao đi nữa, một người thường đã không dễ dính líu tới án gϊếŧ người liên hoàn, còn nhiều lần đến vậy. Thế nên Schiller liền trở thành huyền thoại của Đại học Gotham rồi.

Có người nói giáo sư bọn họ là hung thủ những vụ gϊếŧ người hàng loạt này, số khác cho rằng hắn mang theo một lời nguyền xui xẻo nào đó, khiến những án mạng kinh hoàng luôn hiện diện bất cứ nơi nào hắn đi qua; vài người có trí tưởng tượng phong phú hơn thì bịa đặt một bối cảnh vô cùng bi thảm cho Schiller, cũng cho hay, hắn tham gia vào những cuộc điều tra ấy thực chất là để báo thù.

Nhiều phiên bản khác nhau luôn đáp ứng trọn vẹn sức mong đợi của mọi người, trong giới học sinh, loại truyện ly kỳ còn có phần khủng khϊếp này lan truyền rất nhanh, có mấy ngày, đa số học sinh đều biết tới "quá khứ" của Schiller cả rồi.

Schiller ra ngoài mua bữa sáng, hắn đứng ở ô cửa sổ nào chỗ đấy vĩnh viễn không một bóng người, từ phía xa xa, các học sinh chăm chăm nhìn qua hắn. Trên lớp, bài tập về nhà được nộp lên vô cùng tỉ mỉ, chưa giáo viên nào có thể làm được điều này.

Đêm đó trở đi, Schiller thường xuyên cảm thấy Bruce theo đuôi mình. Dù là vào ban ngày, thậm chí ở trường, may là hắn có nhện cảm ứng. Nhiều lần Bruce định đặt camera trong lớp học, phòng tư vấn, thậm chí là phòng ngủ của hắn đều không thành công.

Nhưng điều này khiến Schiller nảy ra một cái ý tưởng.

Chàng trai trẻ Batman xem ra vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng hắn phát hiện Bruce hẳn là đã thỏa thuận được gì với Gordon, vài buổi tối sau, Schiller lại đi Quảng trường Mawson, hắn phát hiện hai người kia thật sự đang bắt tay làm việc.

Rốt cục đến một ngày, giờ ngủ, khi bầu trời tối đen như mực xuất hiện tại Gotham.

Tối nay Schiller không định ra ngoài, hắn phải cố ngủ cho ngon. Chuyện giảng dạy ở trường không dễ dàng như tưởng tượng. Phòng trị liệu tâm lý ngẫu nhiên cũng có thể đón chào những học sinh thật sự cần giúp đỡ, trong đó, dù là giải quyết lo lắng, giảm bớt bực bội hay cung cấp ý kiến về tâm lý thì đều rất mệt người, vậy nên hắn phải ngủ một giấc đã.

Thế nhưng trời không chiều ý người, kẻ đáng ra phải hoạt động lúc nửa đêm - Jonathan, đột nhiên rời khỏi trường học, Schiller e rằng gã lại đi bắt thêm một nhóm đối tượng thí nghiệm mới đây.

Quả thực, mấy hôm nay cả Gordon và Bruce đều hoạt động tại Quảng trường Mawson, Jonathan biết rõ gã không đánh lại cảnh sát, một khi bị bắt chắc chắn gã sẽ bị nhốt lại.

Thể chất Jonathan cũng không tốt bằng Schiller, có khi phun khí sợ hãi còn phun lệch, Batman tiêu diệt Thủy Câu Bang và một số băng nhóm khác tại quảng trường Mawson xong đã có hơi chút tiếng tăm. Mọi người ở đây ai cũng biết có một tên nghĩa hiệp quái lạ đang chiến đấu với những tên côn đồ, và cũng nhiều đêm, Jonathan không dám lộ mặt.

Nhưng khí độc hoảng sợ của gã đã sắp đột phá, không có tên cuồng thí nghiệm nào sẽ chịu chấp nhận thất bại ngay trong bước ngoặt quan trọng nhất của mình, bởi vật thí nghiệm của gã dùng hết rồi, gã cần bắt thêm một nhóm mới.

Tuy sức mạnh gã ta không lớn, thế nhưng việc bắt vật thí nghiệm tính ra vẫn rất giản đơn, gã chỉ cần tìm cánh cửa sổ không đóng, luồn ống, phun một lượng lớn thuốc mê vào, cạy cửa nhà bọn họ, rồi đẩy toàn bộ người bên trong ra tới coi như xong.

Schiller nhìn Jonathan rời khỏi trường, bản thân hắn không thể không tròng lên cái áo khoác, cầm dù đen, sau im lặng đi theo, dù không có tâm lý thánh mẫu cũng không định làm siêu anh hùng cứu vớt thế giới gì, thế nhưng nếu bi kịch xảy ra trước mắt hắn, hắn vẫn sẽ quản.

Càng quan trọng hơn, nếu để Jonathan tiếp tục hồ đồ, Quảng trường Mawson chẳng còn bao nhiêu người nữa vậy hành trình lộ diện của Batman chắc sẽ chết từ trong trứng nước mất. Ngược lại, sớm muộn Jonathan cũng bị Batman vồ vô tù, thôi thì cải lương không bằng bạo lực, giải quyết ngay trong hôm nay đi.

Mà, Schiller còn định dùng một thủ đoạn nhỏ, lại dạy Batman một bài học, khiến hắn tỉnh khỏi tâm thái kiêu căng kia càng sớm càng tốt.

Hiện tại Batman còn rất nhiều cơ hội mắc sai lầm, bởi Joker chỉ mới là một tên diễn viên xiếc. Schiller nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như thời khắc này Joker xuất hiện ngay trước mắt vị Batman trẻ tuổi kia, vậy Batman sẽ bị hắn chọc cho thảm đến mức nào nhỉ. . .

Đúng là giờ Batman còn trẻ, còn nhiều khuyết điểm. Nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đã đặt chân lên nhiều quốc gia, kỹ năng học được cũng không phải miễn phí.

Mà Jonathan không phải một tên tội phạm biết che giấu bản thân mình, gã không được huấn luyện đặc biệt, càng không có ý thức phản điều tra, rất nhiều manh mối của gã đều bị Batman và Gordon phát hiện.

Hai người họ bắt tay tìm đến nhà thờ dưới lòng đất, phát hiện trụ sở của Jonathan, nơi ấy không giống phòng thí nghiệm hiện đại một chút nào, thậm chí có thể nói là y như cái nhà máy xấu xa nào đó vậy.

Tối tăm, chật chội, lất phất mùi lạ khiến người ta khó chịu, Batman nhìn ống thoát nước ngầm trong phòng, nói: “Tôi nghĩ mình biết những người đó ở đâu rồi.”

Gordon cầm súng lục đi tới: "Mặc dù thật sự không muốn hỏi, nhưng trong báo cáo, tôi nhất định phải viết lên sự thật."

"Axit mạnh, không chỉ hòa tan kim loại, cũng có thể hòa tan những bộ phận khó nhằn nhất trong cơ thể con người."

"Được, tôi hiểu, anh không cần nói thêm gì nữa, tôi không muốn nghe mấy chi tiết nhỏ này." - Gordon nói.

Bọn họ lật toàn bộ phòng thí nghiệm kia lên điều tra một phen. Bỗng nhiên, ngay phía dưới một thùng rác bỏ hoang Gordon tìm thấy được chút dấu vết, đó là một mảnh lá rụng.

"Tùng đỏ Bắc Mĩ" - Batman nói, " Tôi từng thấy lá mầm của nó."

"Thấy quỷ, toàn bộ Gotham làm sao có cây thông. Nếu mà có, thời tiết ở đây cũng không tệ đến vậy rồi." - Gordon nói.

"Tôi biết một chỗ có thứ cây này. . ." - Batman nói.

"Trường Đại học, đó là nơi xanh hóa tốt nhất toàn Gotham, trên con đường rộng nhất cho người đi bộ - cả hai bên đều mọc loại cây này".

Gordon ngồi xổm xuống, ông nhìn kỹ những dấu vết kia, nói:

"Đôi ủng của hung thủ chắc đã giẫm lên mấy chiếc lá rụng dưới đây, bên này còn dính đầy bùn; xem ra trời mưa lớn đã khiến hắn gặp nhiều phiền toái. Sau khi đến đây, vết bẩn rơi ra khi không chú ý, sau đó hắn cũng không thèm dẹp".

Gordon ngẩng đầu, nói: "Hung thủ là học sinh Đại học Gotham sao?"

"Cũng có thể là giáo viên." - Batman nói.

"Là người hôm đó bị anh đe dọa?" - Gordon hỏi

"Tôi không đe dọa hắn."

"Nhưng anh dùng phi tiêu cứa cổ hắn, còn khiến hắn chảy rất nhiều máu, một cái vết thương dài như vậy e rằng nhất định phải để lại sẹo." - Gordon nói.

"Ông đang đồng tình với một tên tội phạm sao?" - Batman hỏi

"Hắn không phải tội phạm, ít nhất trước khi được thẩm phán xét xử thì không."

"Thẩm phán. . ." - Batman hừ lạnh một tiếng.

Gordon nhận ra Batman không tin tưởng hệ thống tư pháp, ông ta cũng không định phản bác. Gordon mới làm cảnh sát ở Gotham một hai ngày, luật lệ nơi đây thực sự không đáng tin. Cũng có thể nói rằng, toàn bộ trật tự nơi này đều không đáng tin.

"Nhưng dưới góc nhìn của tôi, khi anh cầm vũ khí nguy hiểm trong tay rồi tùy tiện làm hại một người bình thường tay không tất sắt, ấy là đe dọa." - Gordon nói.

"Tay không tấc sắt. . ."

Batman đột nhiên phát hiện mình không thể phản bác Gordon, vì theo những gì hắn biết, Schiller dường như chưa từng được huấn luyện chiến đấu. Batman tin là một cú đấm cũng đủ phát gục hắn rồi.

Nhưng hắn bị tên này quấy rối bấy nhiêu ngày mà không làm gì được, hắn chợt nhớ tới một câu nói mình được nghe trên quảng đường du học —— ngôn ngữ so với nắm đấm càng mạnh mẽ.

Nhưng cũng thế mà thôi, Batman nghĩ.

Hung thủ đến từ trường Đại học Gotham, hầu như không thể có câu trả lời thứ hai, bằng chứng này chẳng lẽ còn chưa đủ thuyết phục sao? Ắt hẳn đây là lúc tống tên giáo sư điên cuồng ấy vào tù rồi.

Hắn nhìn ống thoát nước bẩn thỉu dưới chân mình, hơn bốn mươi linh hồn đã biến mất dưới kia, và trong số họ nhất định bao gồm cha mẹ của ai đó.

Một đêm rất lâu về trước, mạng sống của cha mẹ hắn biến mất trong một cái hẻm nhỏ, nhưng không một người nào phải trả cái giá mà bản thân nên có được.

Còn giờ thì không, hắn ở đây, những kẻ phạm tội này cuối cùng sẽ phải đến nơi chúng nên đến, một tên cũng chạy không thoát.