Buổi sinh hoạt rất náo nhiệt, bọn nhỏ mê chơi là lẽ tự nhiên, bây giờ còn tụ tập với nhau thì có vô số điều để nói, đơn giản như là đi đâu chơi hay xem film gì hay.
Một nhà ba người Đới Húc mặc quần áo cùng màu sắc, là do Miểu Miểu và Sầm San cùng chọn, đứng chung một chỗ liền biết bọn họ là người một nhà. Sầm San đeo kính râm, lại ăn mặc lộng lẫy, khiến một ít bạn nhỏ tò mò liếc nhìn, cũng vì giá trị nhan sắc của ba người họ quá nổi bật. Hơn nữa Sầm San hầu như không xuất hiện ở trường nên các bạn học đối với mẹ của Miểu Miểu có chút tò mò.
Sầm San cũng thân mật chào bọn trẻ, Đới Húc thờ ờ liếc nhìn, trước kia khi Miểu Miểu cần bà làm tròn trách nhiệm của một người mẹ thì luôn lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối, còn nói bà không biết chăm sóc trẻ con. Hôm nay xem ra, không phải bà không biết làm, chỉ là không muốn làm mà thôi.
Nghĩ đến Sầm San trước mặt vẫn làm ra ngô ra khoai, Miểu Miểu cũng rất vui vẻ, ông liền thấy yên lòng.
Hoạt động tiếp theo là kiểm tra sự hiểu biết ngầm giữa cha mẹ và con cái. Sầm San, người vừa mới đứng ở một bên không biết đã đi đâu. Đới Húc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện bà ta ở cách đó không xa, Sầm San đang đứng cạnh khu vui chơi gọi điện thoại mà không hề chú ý tới hoạt động bên này đã bắt đầu.
Đới Húc ngồi xổm xuống ngang hàng với con gái, “Miểu Miểu đứng đây nha, mẹ con có chút căng thẳng nên ba qua bên kia cùng mẹ bàn bạc chiến thuật trước được không? Con ngoan ngoãn ở chỗ này đừng rời khỏi tầm mắt của giáo viên nhé.”
Nơi tổ chức hoạt động là một công viên trong rừng rất rộng. Dù biết xung quanh có rất nhiều giáo viên trông coi nhưng vì sự an toàn của con gái, Đới Húc vẫn dặn dò cẩn thận.
Miểu Miểu gật đầu: “Ba nhanh trở về nha. Sắp đến lượt chúng ta rồi. Nói mẹ không cần lo lắng đâu.”
Đới Húc nhéo má của cô, ý cười trên môi nhạt dần khi xoay người đi về hướng Sầm San.
Sầm San nói chuyện điện thoại vừa xong thì đúng lúc Đới Húc tới tìm, người đàn ông có dáng vẻ cao ráo, cho dù ăn mặc giản dị vẫn hiện lên khí chất đặc biệt.
“Sắp đến chúng ta rồi, nếu cô đã đáp ứng tới tham gia hoạt động này thì nên để tâm vào đi.”
Sầm San biết anh đang nói về việc mình nhiều lần đi qua một bên để gọi điện thoại, vốn dĩ bà cũng đang khó chịu vì cuộc điện thoại này, nên giọng điệu không mấy tốt, “Tôi biết rồi, không cần anh nói nhiều như vậy.”
Đới Húc liếc nhìn bà: “Tốt nhất là cô nên như vậy.”
Sầm San tức giận: “Thái độ của anh làm sao đó? Tôi là vợ anh, không phải kẻ thù. Tại sao anh luôn đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”
Trong lòng bà vẫn không nguyện ý tham gia những hoạt động này, bản thân Sầm San không thích trẻ con, hôm nay nhiều trẻ con vây quanh khiến bà chỉ cảm thấy ồn ào, cũng sắp giả vờ hết nổi rồi.
Cho dù trong lòng tức giận nhưng vẫn miễn cưỡng phối hợp với Miểu Miểu để hoàn thành hoạt động đầu tiên là ‘Bạn vẽ tôi đoán’.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của con gái, đáy lòng Sầm San mềm mại hơn, cho dù chưa từng chăm sóc Miểu Miểu nhưng bà cũng đã sinh ra nó, đứa trẻ nhăn dúm trong tã lót đã lớn thành một cô bé.
Trong khoảng thời gian đợi hoạt động tiếp theo, Đới Húc chú ý tới Sầm San vẫn không ngừng nhìn vào di động.
Sắc mặt ông lạnh đi, “Cô có việc quan trọng thì có thể rời đi trước.”
Sầm San không ngẩng đầu gõ chữ: “Không có việc gì, tôi sẽ xử lý ngay.”
Đới Húc nhìn bà vài lần, sau đó lực chú ý lại quay trở lại Miểu Miểu đang tham gia hoạt động trên sân. Chờ đến khi ông quay đầu lại, Sầm San bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Ông lấy di động ra thì thấy tin nhắn bà gửi nói rằng công ty có việc gấp cần xử lý nên những hoạt động tiếp theo bà không thể tham gia được.
Đới Húc cười lạnh một tiếng, cất điện thoại vào túi, ngồi xổm người xuống tiếp lấy con gái đang chạy về phía mình.
Miểu Miểu vừa mới vận động xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhưng có thể nhìn ra được cô thật sự vui vẻ. Cô bé tròn xoe đôi mắt nhìn một vòng: “Ba ba, lúc nãy con hiểu hiện thế nào? Mẹ đâu rồi?”
“Đương nhiên Miểu Miểu của ba là nhất.” Đới Húc lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, sau đó cầm ly nước đưa tới bên miệng Miểu Miểu, “Uống chút nước, nghỉ ngơi một lát.”
“Mẹ con thấy không khỏe nên nhờ ba nói lại với con là mẹ về trước.”
Miểu Miểu chớp chớp mắt, sau đó ghé sát vào tai Đới Húc nói, “Không sao đâu ạ, Miểu Miểu có ba ba là đủ rồi.”