Chương 6: Không khống chế được cảm xúc với con gái
Giọng nói tiểu cô nương vẫn mềm mại, tuy ngoài miệng nói không sao nhưng Đới Húc vẫn chú ý thấy cô lén lút liếc nhìn xung quanh, đáy mắt có chút mất mát. May mắn thay, những hoạt động tiếp theo Miểu Miểu chơi rất vui vẻ.
Đới Húc có hơi đau lòng, sau khi hoạt động ở trường kết thúc, ông dẫn con gái đi công viên giải trí, hết thảy đều chiều theo những gì Miểu Miểu muốn chơi. Chơi xong cả hai lại dùng cơm ở bên ngoài, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn, Đới Húc thay giày cho Miểu Miểu trước, sau đó nghe được giọng nói của Sầm San.
“Hai cha con về rồi à? Vừa đúng lúc mẹ làm xong bữa tối.”
Đới Húc nhìn thoáng qua Miểu Miểu, cô bé cũng ngẩng đầu nhìn ông, không biết nên giải thích việc bọn họ đã ăn tối bên ngoài như thế nào.
Đáy mắt Đới Húc mỉm cười, mở miệng lại là giọng nói lạnh lùng: “Anh và Miểu Miểu đã ăn tối ở ngoài rồi.”
“Vậy sao anh không nói trước với em?” Sầm San có chút không vui, cô chưa từ bỏ ý định nhìn Miểu Miểu hỏi: “Miểu Miểu có muốn ăn thêm không? Con gái muốn cao lên có thể ăn nhiều hơn một chút. Mẹ làm món con thích ăn nhất nha?”
Miểu Miểu liếc nhìn ba ba, nghĩ đến cái bụng căng phồng của mình, thành thật từ chối: “Mẹ, con không ăn được nữa.”
Sắc mặt Sầm San tối sầm, Đới Húc tiến lên một bước đem Miểu Miểu che ở phía sau, nắm lấy tay con gái: “Dù sao trước giờ cô cũng chưa làm chuyện này, làm sao tôi biết mà nói trước với cô?”
Nói xong, ông không hề nhìn Sầm San nữa mà kéo Miểu Miểu lên lầu. Miểu Miểu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, biết mẹ không vui, cô đi theo sau ba ba nhịn không được quay đầu lại nhìn mẹ ở dưới lầu. Bà mặc tạp dề mà ba ba thường mang, đang ngước đầu nhìn bọn họ với vẻ mặt không vui.
Mẹ không vui là bởi vì mình không muốn ăn cơm của mẹ nấu sao?
Nhưng cô đã nói no rồi mà, không thể nhét thêm món nào vào bụng.
Vậy mẹ có giận mình không? Miểu Miểu cảm thấy hơi buồn.
Đới Húc dừng bước chân, kéo Miểu Miểu đến trước mặt mình, để cô đi phía trước, cô bé cúi đầu bước đi không biết đang suy nghĩ gì.
Về đến phòng con gái, ông đóng cửa lại liền nghe thấy con gái nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, mẹ giận Miểu Miểu ạ?” Cô bĩu môi, vẻ mặt tủi thân.
“Không phải đâu Miểu Miểu.” Đới Húc nhanh chóng ôm cô nhóc vào lòng, để cô đối mặt với mình, “Miểu Miểu, nhìn ba nào.”
Miểu Miểu ngoan ngoãn nhìn ông, đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo ông, trong lòng có hơi bất an.
“Miểu Miểu hãy nhớ kỹ rằng, bất kỳ ai cũng có quyền nói không. Con vừa rồi làm rất đúng, con không sai. Miểu Miểu nói cho ba biết, vừa rồi có phải con ăn ở ngoài đã no không?”
Miểu Miểu nghe ba ba nói mình không sai mới thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu: “Con ăn no rồi.” Cô ngượng ngùng né ánh mắt của ba đang nhìn cái bụng tròn trịa của mình.
“Cho nên con nói với mẹ là đúng rồi.”
“Vậy tại sao mẹ lại tức giận?” Miểu Miểu khó hiểu hỏi, cô cảm thấy hai ngày nay mẹ đang cố gắng hòa hợp với cô, cô chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ lâu như vậy. Ngày hôm qua cô và mẹ còn cùng nhau chọn quần áo.
Đới Húc không trả lời, ông cũng không biết hai ngày nay Sầm San đang tính làm gì, đột nhiên đối xử tốt với Miểu Miểu, nếu bà thật sự muốn hòa hợp với gia đình thì vốn dĩ bà là mẹ Miểu Miểu, ông tất nhiên sẽ không cản trở hai mẹ con ở chung. Nhưng nếu bà mượn chuyện này để làm điều gì bất lợi với con gái, ông nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vậy lần sau hãy gọi mẹ đi cùng nhé, được không?”
Miểu Miểu suy nghĩ một lúc, có phải ý của ba là mẹ cũng muốn cùng ăn với bọn họ không?
“Được ạ.” Miểu Miểu gật đầu, cô ôm lấy cổ Đới Húc, nũng nịu nói: “Nhưng con vẫn muốn ở bên ba ba nhất.”
Trong mắt con gái tràn đầy ỷ lại vào mình, tâm Đới Húc như muốn tan chảy, yết hầu lăn lộn: “Ba cũng muốn ở bên Miểu Miểu nhất.”
“Ba ba hôn hôn.” Miểu Miểu chu miệng lên, mỗi lần hôn ba đều khiến tâm tình cô tốt hơn.
“Được, ba ba hôn con.” Đới Húc đương nhiên sẽ không từ chối con gái, cúi đầu hôn lấy cô. Miểu Miểu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, há miệng để ba ba hôn mình.
Đới Húc nâng mông cô lên để cô ngồi thoải mái ở trong lòng mình, bàn tay to ở phía sau lưng vuốt ve.
Ông không khỏi đem việc vừa rồi con gái không vui ghi tạc trên đầu Sầm San, và hôn cô bé một cách dịu dàng hơn.
“Ư ư…. ba ba…” Lông mi Miểu Miểu run lên, cô mở đôi mắt ngấn nước, lông mày nhăn lại.
“Trong lòng ngực ba ba không thoải mái chút nào.” Cô lẩm bẩm một câu, vặn vẹo thân mình.
Cô vừa cử động làm Đới Húc cứng đờ cả người, ông khàn giọng nói: “Vậy Miểu Miểu…”
Miểu Miểu chớp mắt chờ ông nói tiếp.
Đới Húc ôm chặt lấy cô.
Ông thừa nhận mình đối với con gái có chút tình cảm khác. Ông vẫn luôn khống chế cảm xúc này, muốn nó chậm một chút. Để Miểu Miểu dần dần tiếp thu ông, nhưng Đới Húc phát hiện, ông không thể chờ được nữa rồi.
Miểu Miểu bé bỏng, mau chóng lớn lên đi.
---------------------------------------
Lưu ý: Nữ chính bộ này chưa đủ 18+ nên bạn nào không thích kiểu này hãy cân nhắc trước khi đọc tiếp nhé. Truyện H văn không tam quan nên nếu bạn cảm thấy mình đủ nhận thức, tỉnh táo để phân biệt giữa truyện và hiện thực thì hẳn nhảy hố nha. Yêu mọi người ^^