Trở lại phòng Sầm San, người phụ nữ kia vẫn đang xem điện thoại, Đới Húc không có hứng thú nói chuyện với cô, nằm xuống một bên giường.
Ý cười trên mặt Sầm San biến mất, rõ ràng họ là vợ chồng cùng nằm trên một giường, nhưng hai người lại nằm hai bên, ở giữa họ dường như có một khoảng cách không thể san bằng.
“Cuối tuần cả nhà chúng ta cùng nhau đi dã ngoại nhé?” Sầm San nghĩ nghĩ rồi đặt điện thoại xuống, duỗi tay đẩy lưng Đới Húc muốn thương lượng.
Đới Húc hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nói: “Cuối tuần trường của Miểu Miểu có hoạt động.”
Sầm San có chút xấu hổ, bình thường bà không quan tâm nhiều đến con gái, cũng rất ít khi hỏi thăm chuyện học hành của con, dần dà Đới Húc cũng không nói với cô chuyện trên trường. Đương nhiên bà sẽ không biết được ông đã hứa với Miểu Miểu cuối tuần sẽ tham gia hoạt động do trường tổ chức.
“Vậy… em đi cùng hai cha con nhé?” Sầm San do dự một chút, tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn đi cùng, cẩn thận dò hỏi Đới Húc những hoạt động vào cuối tuần của con gái.
Đới Húc không biết vì sao bà lại đột nhiên quan tâm đến trường học của con gái, nhưng ông chỉ nghĩ Miểu Miểu sẽ rất vui nếu ba mẹ cùng nhau tham gia hoạt động. Trong lúc nhất thời, quan hệ giữa hai người dường như có chút hòa hoãn.
Ngày hôm sau, Miểu Miểu biết được Sầm San sẽ cùng tham gia hoạt động ở trường thì rất cao hứng, suốt một ngày khuôn mặt nhỏ đều nở nụ cười. Sầm San dẫn con gái đi siêu thị mua sắm, Đới Húc yên lặng nắm tay cô, tựa hồ anh cũng bị cô lây nhiễm niềm vui, trong lòng mềm nhũn ra.
Tối hôm đó, Sầm San rất tích cực phối quần áo cho Miểu Miểu mặc vào ngày hôm sau, bà chưa từng làm những việc như thế này, một lớn một nhỏ hứng thú đến tận khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau Đới Húc từ rất sớm đã bị Sầm San đánh thức, bà ra ban công gọi điện thoại, giọng nói có chút bực bội truyền đến từ cửa ban công không đóng, ông bình tĩnh nghe xong. Hẳn là công ty có vấn đề gì đó.
Sầm San đi vào sắc mặt không tốt lắm, nhìn thấy Đới Húc thì rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc. “Không có việc gì, trong công ty có chút chuyện nhỏ thôi.”
“Em lo xử lý tốt đi, đừng quên hôm nay đã đáp ứng với Miểu Miểu.” Đới Húc gật đầu, ông nhìn đồng hồ, cũng ngủ không được bao lâu nên dứt khoát đứng dậy chuẩn bị bữa sáng.
Ông phớt lờ sắc mặt khó coi của Sầm San, đi ra khỏi phòng.
Làm xong bữa sáng, Đới Húc đi vào phòng đánh thức con gái, cô nhóc cuộn mình trong chăn, tóc tai rối bù. Nhìn thấy con gái làm đáy lòng ông mềm nhũn, cẩn thận bế cô lên, ôm vào lòng ngực, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Miểu Miểu, dậy nào.” Cô gái trong lòng ông cử động, đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo trước ngực, dụi vào lòng ông.
Miểu Miểu bĩu môi, ý thức vẫn còn chưa tỉnh, “Ba…. ư…. buồn ngủ quá.”
Cô phát ra tiếng ưm ư như mèo con, ở trong lòng ngực ông rầm rì không chịu mở mắt.
Đới Húc như muốn tan chảy vì hành động của cô, nhịn không được hôn lên đôi môi hơi chu lên, dễ như trở bàn tay cạy hàm răng cô ra, Miểu Miểu vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng theo bản năng vẫn hé miệng cùng ông hôn môi.
Trong phòng không kéo rèm nên có hơi tối, người đàn ông ngồi ở mép giường hơi cúi người xuống hôn lấy cô gái trong lòng mình. Đới Húc hôn một cách thành kính, như thể người trong vòng tay chính là trân bảo của ông. Một tay cô nhóc kéo lấy áo ông, hơi nâng cằm lên, bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc này nụ hôn của ông làm cô hơi khó thở, bộ ngực phập phồng, bàn tay dần siết chặt lấy áo.
“Ưm…. ba ba…”
Nghe được tiếng thở dốc của con gái Đới Húc mới hồi phục tinh thần lại, ông lưu luyến buông cánh môi ra, đôi môi hồng hào sau nụ hôn đã sưng đỏ, khóe miệng còn vài vệt nước.
Ánh mắt Đới Húc tối sầm, ông luôn khống chế không được mà muốn hôn cô, hy vọng cô gái trong lòng mình mau mau lớn lên, trở thành người của ông.
“Ba, buổi sáng tốt lành.” Miểu Miểu không để ý đến cảm xúc của ông, cô mở đôi mắt ươn ướt, thân mật ôm cánh tay ông.
“Chào buổi sáng Miểu Miểu, đã đến giờ dậy rồi. Mặc quần áo vào trước rồi xuống lầu ăn sáng, được không?” Đới Húc ôn nhu hỏi.
Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu, từ lòng ngực ông đứng dậy, đi sang một bên thay áo ngủ, dường như không cảm thấy ba ba ở một bên nhìn cô là có gì không đúng.
Đới Húc cưỡng bách bản thân dời mắt đi, con gái còn quá nhỏ, ông không thể nóng vội, nên để lại một câu rồi đi ra khỏi phòng, “Ba ở dưới lầu chờ con.”
Truyện được edit by Dứa Con, chỉ được đăng trên truyenhd