Trước khi ngủ Đới Húc vẫn dành chút thời gian ghé qua phòng con gái, cô bé đang dựa vào gối ôm, nửa người giấu trong chăn.
“Ba ba!” Tiểu cô nương ánh mắt sáng lên, buông quyển sách trên tay xuống, từ ổ chăn chui ra ngoài, chạy về phía ông, được Đới Húc vươn tay đón lấy.
Cả người Miểu Miểu treo trên người ông, hai chân giống như bạch tuộc siết chặt hông Đới Húc, “Vì sao hôm nay ba không thể ngủ với con?”
Hốc mắt tiểu cô nương đỏ ửng, phần lớn thời gian đều là cô ngủ với ba ba.
“Mẹ con lâu lắm mới về nhà, ba cũng nên bồi mẹ ngủ, con nói có đúng không?” Đới Húc nhẹ nhàng dỗ, tuy con gái đã học sơ trung nhưng dáng vẻ tức giận vẫn giống như đúc lúc còn nhỏ.
“Vậy được rồi, công việc mẹ thực vất vả, ba ba nên bồi mẹ ngủ.” Miểu Miểu dụi vào lòng ngực ông làm nũng.
Đới Húc vỗ mông nhỏ cô an ủi, ngồi xuống mép giường đem cô xoay lại đối diện chính mình, cô nhóc cố nén nước mắt, miệng bởi vì ủy khuất mà chu lên.
Đới Húc cúi đầu hôn lên môi con gái, “Ba ba xin lỗi con, hôm nay không thể bồi Miểu Miểu ngủ.”
Cô hừ hừ, rõ ràng vẫn còn uất ức trong lòng.
Đới Húc có chút đau lòng, con gái là do ông một tay nuôi lớn, ông không muốn để cô chịu một chút ủy khuất nào.
Ánh mắt ông dừng trên môi cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, một tay ôm sau eo, một tay nâng mông Miểu Miểu lên, đem con gái điều chỉnh lại dáng ngồi cho thoải mái, mới thong thả dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi.
Không phải ông chưa từng làm qua, vào thời điểm không khống chế được thì sẽ giống như lúc này, cạy hàm răng con gái ra. Miểu Miểu rất ngoan, há miệng thuận theo cùng ba ba hôn môi.
Miểu Miểu biết ba ba đây là đang xin lỗi mình. Cô biết ba rất yêu mình, nhưng đêm nay xác thật cô có chút tủi thân.
Miểu Miểu biết hôn môi là biểu hiện của việc yêu ai đó, cô cũng yêu ba ba cho nên lần này thuận theo động tác của ông, dựa vào lòng ngực, mở miệng rộng ra cho đầu lưỡi ông chui vào.
Cánh môi dán chặt chẽ bên nhau, cô gái nhỏ phát ra âm thanh nức nở, hô hấp hai người ngày càng gấp gáp. Đới Húc câu lấy đầu lưỡi cô mυ'ŧ vào, ở lúc Miểu Miểu không thở được thì đem người buông ra, chờ cô lấy hơi được rồi lại đem cánh môi ngậm lấy mυ'ŧ vào.
Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng trao đổi nước miếng, còn có tiếng thở dốc của cô gái nhỏ.
Đới Húc tách khỏi người con gái, chống trán lên trán cô, tầm mắt dừng lên đôi môi hồng hào. Tiểu cô nương hơi há miệng để hô hấp, cô hoàn toàn không biết hôn môi, chỉ mới bị ba ba mυ'ŧ lấy một lúc đã cảm thấy không thở nổi.
“Hôm nay hôn môi lâu hơn bình thường bởi vì ba muốn xin lỗi Miểu Miểu, đêm nay ba không thể ngủ với con.” Đới Húc duỗi tay vuốt sau lưng con gái.
Loại tình huống này trước kia không phải chưa từng có, khi Sầm San trở về ông không thể tiếp tục ngủ với con gái trong một phòng. Nhưng lúc đó hai người cũng chỉ hôn lướt qua liền ngừng, không có giống hôm nay làm cho cô gái nhỏ mềm oặt, không một chút sức lực ăn vạ trong lòng ngực ông.
“Miểu Miểu tha thứ cho ba ba.” Cô nhỏ giọng nói, cuối cùng hôn một cái thật mạnh lên môi ông.
“Con yêu ba ba.” Hai tay cô ôm chặt cổ Đới Húc.
Tiểu cô nương bị ba nhét vào trong ổ chăn, bàn tay nhỏ kéo lấy cánh tay ông chớp chớp mắt, Đới Húc nhìn thấy mềm lòng không thôi, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Miểu Miểu ngủ ngon. Ba ba cũng yêu con.”