Còn về Trùng Vương đang nửa sống nửa chết kia, cứ để cục cảnh sát và Lục Nhiễm Không tìm đi.
"K, tôi phát hiện dấu vết của Trùng Vương rồi." Lục Nhiễm Không hào hứng hô lên.
Lan Du không tin, cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục mang giày.
"K, cậu mau qua đây xem đi, cả đoạn đường này đều là máu của Trùng Vương, rõ ràng là nó lên bờ từ đây, rồi đi theo đường mòn này để chạy trốn."
Lan Du vốn không muốn để ý, nhưng nghe giọng anh không giống như đang giả vờ nên hơi nghiêng đầu lén nhìn qua.
Chỉ thấy Lục Nhiễm Không đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay gạt lá cỏ bên đường ra, giơ ngón tay lên mũi ngửi.
Lan Du: ...
"Đi thôi, chúng ta theo vết máu mà tìm con tó đó. Bây giờ nó bị thương nặng, không bay lên được cũng không dám làm hại ai, không thể để nó trốn đi dưỡng thương được." Lục Nhiễm Không đứng dậy, quay mặt về phía Lan Du.
Lan Du biết đây không phải lúc để nổi giận, nếu thật sự có dấu vết của Trùng Vương thì dù thế nào cũng phải đi tìm, vậy nên cậu lặng lẽ buộc dây giày, đứng dậy đi tới.
Đến gần hơn, Lục Nhiễm Không vẫn không động đậy, chỉ một tay ôm ngực, một tay chống cằm, nhìn cậu không nói lời nào.
Lan Du không kiên nhẫn mà nhướng mày.
"Tôi nói đi tìm Trùng Vương mà cậu không phản đối gì tôi, làm tôi rất ngạc nhiên đó. Tôi còn chuẩn bị sẵn tinh thần để đánh nhau một trận với cậu rồi." Lục Nhiễm Không mở miệng nói.
Lan Du mặt mày u ám nói: "Thượng tá Lục, sao con người anh không có chút kỷ luật nào vậy? Bây giờ đừng có giở thói, có biết lấy đại cục làm trọng không?"
Lục Nhiễm Không không nói thêm, chỉ hất đầu về phía lá cỏ bên cạnh, ra hiệu cho cậu nhìn.
Hai bên con đường mòn cứ mười mấy mét lại có một cái đèn đường thấp, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Lan Du ngồi xổm xuống dưới đèn kiểm tra, chỉ thấy trên những lá cỏ đó có dính chất lỏng màu xanh đen sền sệt.
Đợi cậu đứng thẳng lên, Lục Nhiễm Không quay người đi tiếp về phía trước, Lan Du đi theo.
Hai người đi theo con đường mòn, dọc theo vết máu của Trùng Vương. Công viên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng giày quân đội đẫm nước dưới chân kêu lép nhép.
"Trùng Vương không phải chạy lung tung rồi xông vào thành phố, cũng không phải tình cờ vào công viên, nó có mục đích khi chọn con đường này."
Lục Nhiễm Không cúi đầu đột nhiên lên tiếng, Lan Du ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại là anh đang nói chuyện với mình.
"Sao anh nói vậy?" Cậu hỏi.
"Yết Trùng sống trên hành tinh Drate, làm phục dịch, phương tiện đi lại cho người dân hành tinh Drate. Trăm năm trước khi người dân hành tinh Drate bị đuổi khỏi tinh hệ Sassou, Yết Trùng đã ở lại tinh hệ của chúng ta, sống trên một hành tinh hoang vắng tên là Coulomb. Bởi vì chúng vẫn coi như có tuân thủ quy tắc, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện một hai con nên không gϊếŧ hết loại tinh tế thú này."
"Nếu không nhận được mệnh lệnh hoặc lời triệu tập, chúng nó sẽ không rời khỏi Coulomb với số lượng lớn như vậy. Đã đến sao Kata lại còn xông thẳng vào thành phố này, còn điều chỉnh tuyến đường xông vào công viên, xung quanh đây chắc chắn có thứ gì đó bất thường. Hoặc công viên này chỉ là nơi đi qua để đến điểm đích của nó."
Lan Du nghiêng đầu nhìn Lục Nhiễm Không.
Dưới ánh trăng, mái tóc ướt đẫm của anh được vuốt ra sau gáy, để lộ vầng trán đầy đặn. Đáng lẽ kiểu tóc này thường khiến người ta trông xấu xí đi nhưng đường nét khuôn mặt của anh lại bị phô ra hoàn toàn, mắt càng sâu hơn, sống mũi càng cao hơn, tạo ra một cái bóng trên má.
Lan Du không thể không thừa nhận, dù người này rất đáng ghét nhưng trông thật sự rất ưa nhìn, khiến cậu liên tục nhìn thêm vài lần.