Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 36

Lục Nhiễm Không cũng đã nhận ra ánh mắt của cậu, liếc nhìn lại.

Lan Du lập tức dời ánh mắt, lạnh lùng nói: "Nói nhảm nhiều thế, còn không mau tìm đi?"

"Đây gọi là nói nhảm sao? Cậu là một kẻ cuồng võ thuật, trong đầu chẳng có gì hết. Tôi đang truyền đạt kiến thức cho cậu đấy, là tận tình khuyên bảo, có hiểu không?"

"Cút..."

"Trừ "cút" ra thì cậu còn biết nói gì nữa?"

"Cút..."

Hai người cứ thế tranh cãi suốt đường, đi đến rìa công viên lúc nào không hay, vết máu đến đây thì biến mất.

Trước mặt là hàng rào sắt cao lớn, có thể nhìn thấy phía bên kia là bóng cây rậm rạp, bên dưới lộ ra mái nhà và ánh đèn của một căn biệt thự.

Dưới ánh đèn đường, trên thanh sắt đầy rỉ sét có vài giọt chất nhầy màu xanh lá dính vào, Lục Nhiễm Không tiến lại gần xem, chỉ tay vào đó rồi nói: "Trên hàng rào có vết máu của Trùng Vương, chắc chắn nó đã leo qua từ đây."

Lan Du thấy ngón tay anh sắp chạm vào chất lỏng, ghét bỏ lùi lại nửa bước, liếc xéo mặt.

Lục Nhiễm Không liếc qua thấy động tác của cậu, dừng lại nhìn khắp mình một lượt, không thể hiểu nổi hỏi: "Làm gì thế?"

Lan Du cau mày nói: "Anh biết rõ đó là máu của Trùng Vương mà còn muốn dùng tay chạm vào, tiếp theo có định đưa lên mũi ngửi không?"

"Tầm bậy, sao cậu dám khẳng định là tôi định chạm vào? Chỉ là làm động tác thôi mà." Lục Nhiễm Không ngạc nhiên thu tay lại: "Vả lại, ai nói tôi định ngửi chứ?"

Lan Du yên lặng nhìn anh chăm chú, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu mọi thứ.

Lục Nhiễm Không tiếp tục tập trung quan sát hàng rào, vài giây sau bỗng quay đầu lại, tức giận nói: "Đây cmn chẳng phải là thói quen sao?"

Lan Du cười nhạo một tiếng, không để ý tới anh nữa, bắt đầu tìm xem có cửa hay khe hở linh tinh nào để vào không. Ánh mắt nhìn về phía trước, thấy không xa dường như có một cánh cửa sắt.

Cậu đang định tiến tới xem cửa có khóa không thì nghe thấy một tiếng rơi xuống đất rất nhỏ phía sau.

Lục Nhiễm Không đứng trên bãi cỏ bên trong hàng rào, phủi bụi trên tay, cảnh giác nhìn quanh, nói: "Chúng ta chia ra tìm, cậu trái tôi phải."

Anh bước vài bước về phía bên phải rồi mới nhận ra có gì không đúng, quay đầu nhìn Lan Du vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngạc nhiên nói: "Đang lề mề gì đấy? Chẳng lẽ còn muốn tìm cửa mà vào à?"

Lan Du chỉ còn cách lấy tay nắm chặt hàng rào, dùng sức nhảy lêи đỉиɦ rồi lộn qua.

Khu biệt thự này nằm cạnh công viên trung tâm, nơi mà đất đai đắt đỏ từng tấc, diện tích rộng lớn, rõ ràng người ở đây không có tiền thì cũng có quyền.

Cả hai nhanh chóng tìm thấy vết máu của Trùng Vương trên một bãi cỏ rồi tiếp tục lần theo.

Đi qua rừng gỗ nam mộc tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, vòng qua hồ phun nước có điêu khắc, khi bọn họ đến phía sau một căn biệt thự thì bỗng đồng thời dừng lại.

Dưới ánh đèn đường sáng rõ nhưng không chói mắt, Trùng Vương mà bọn họ tìm kiếm khắp nơi đang nằm yên không nhúc nhích trên lan can đá ngoài biệt thự, trông như một ngọn giả sơn được xây dựng ở đó.

Có lá cây rơi trên cánh của nó, một cơn gió thổi qua, cuốn lá rơi xuống.

Tí tách, tí tách, đó là âm thanh của chất nhầy xanh lục đang nhỏ giọt dọc theo lan can đá.

Lục Nhiễm Không ra hiệu, hai người rút dao găm, cảnh giác từ từ tiến lại gần.

Khi tới gần bên cạnh Trùng Vương, nhìn rõ bộ dáng của nó, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu dao lại.

Đôi mắt to bằng cái bát của Yết Trùng đã mất đi ánh sáng, trông như hai viên đá cuội màu xám. Xúc tu mềm oặt rũ xuống, trên cổ vẫn có một lỗ lớn do Lan Du đâm thủng, máu xanh vẫn đang chảy ào ào ra ngoài.