“Là quân bộ sao? Là binh sĩ cơ giáp của quân bộ sao?” Có người cầm loa hỏi.
Ánh đèn xung quanh sáng trưng, có thể thấy rõ đồng phục cảnh sát của bọn họ.
Lục Nhiễm Không không trả lời, Lan Du cũng theo đó mà không lên tiếng, tay chân nhẹ nhàng đạp nước.
“Đi thôi, chúng ta bơi sang bờ bên kia tìm Trùng Vương, để cơ giáp cho bọn họ vớt là được.” Lục Nhiễm Không trầm giọng ra lệnh.
Lan Du thấy anh không để ý đến đám cảnh sát kia, trong lòng rùng mình, hiểu rằng trong này có ẩn tình gì đó, lập tức đáp lại quả quyết: “Đi…”
Cả hai cởi mặt nạ oxy, bơi nhanh sang bờ đối diện, không bao lâu, những tiếng ồn ào huyên náo đã ở phía xa. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ còn lại tiếng rẽ nước.
Hồ này rất lớn, bơi mãi đến hơn mười phút mới tới được bờ bên kia.
Khi cả hai ướt đẫm bước lên bờ, Lan Du ngồi phịch xuống thảm cỏ, cởi đôi giày quân đội nặng nề ra, đổ bỏ nước bên trong, thở hổn hển hỏi: “Đám cảnh sát đó làm sao vậy?”
“Hử?” Lục Nhiễm Không đã cởϊ áσ khoác, nắm lấy hai đầu vặn xoắn lại, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay nổi lên.
Lan Du liếc nhìn anh một cái: “Không phải sợ cảnh sát biết chuyện Trùng Vương nên mới không để ý tới bọn họ sao?”
“Sao phải sợ cảnh sát biết? Trùng Vương cũng không phải là chuyện cơ mật gì.” Lục Nhiễm Không giũ áo khoác ra rồi lại mặc vào, hỏi ngược lại với vẻ không tập trung.
“Thế lúc họ gọi chúng ta, tại sao anh không trả lời, còn muốn lên bờ từ phía bên này?”
Lục Nhiễm Không lắc đầu như một con chó lớn, nước bắn tung tóe khắp nơi, lau mặt nói: “Trùng Vương thì không bắt được, cậu có dám không biết xấu hổ mà lên bờ để phóng viên vây quanh phỏng vấn không?”
“Hả?” Lan Du hơi ngơ ngác.
“Còn cái hình tượng này nữa, cậu dám không biết xấu hổ mà lên Tinh Võng để những Omega đó nhìn thấy sao?” Lục Nhiễm Không chỉ tay vào Lan Du rồi chỉ vào mình.
Lan Du nhắm mắt lại, nắm chặt lấy đôi giày quân đội trong tay, cố gắng kiềm chế không ném vào mặt anh.
Sắc mặt Lan Du trầm xuống, nhưng Lục Nhiễm Không không nhận ra sự khác thường của cậu, cúi đầu click mở thiết bị đầu cuối, nói: "Các chú thế nào rồi? Ừm, làm tốt lắm, cứ giao đám côn trùng đó cho quân bộ xử lý đi. Bọn họ sẽ phái tinh hạm đuổi chúng ra khỏi tinh hệ..."
"Sau khi Trùng Vương chạy thoát, bầy côn cùng đã tan rã, phía bên kia đã xử lý xong rồi. Đi thôi đi thôi, đừng lề mề nữa, chắc chắn Trùng Vương đã trốn vào đâu đó rồi, mau đi tìm thôi." Sau khi đóng thiết bị đầu cuối, anh quay người định rời đi, vừa đi vừa thúc giục.
Lan Du nghiến răng: "Rốt cuộc là ai đang lề mề? Rõ ràng có thể lên từ bờ bên kia nhưng anh lại nhất quyết bơi lâu như vậy để qua đây."
Lục Nhiễm Không dường như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi thẳng theo con đường mòn bên hồ phía trước, Lan Du tức giận ngồi xuống đất không nhúc nhích.
Đi được một đoạn, anh dừng lại, quay đầu nói một cách thấm thía: "Sao con người cậu không có chút kỷ luật nào vậy? Bây giờ đừng có giở thói, có biết lấy đại cục làm trọng không?"
"Cút..."
"Được được được, vậy thì chúng ta đường ai nấy đi, tôi tự —" Lục Nhiễm Không chưa nói hết câu đã ngừng lại, đột nhiên không nói nữa.
Lan Du bắt đầu cúi đầu mang giày, nghĩ rằng sau khi ra khỏi công viên sẽ đi tìm cảnh sát, để bọn họ tìm cho mình một chỗ nghỉ chân. Hoặc tìm một khách sạn gần đó, xả một bồn nước nóng để ngâm mình, đi siêu thị mua sữa tắm hiệu Tân Nhã, sau khi bị gió thổi trên hoang mạc thì cậu phải đắp mặt nạ dưỡng ẩm. Còn cần phải uống một ly cà phê, thêm nhiều sữa nhiều đường...