Lan Du cuối cùng cũng hiểu ra, máu toàn thân dồn lên đầu.
Cậu vừa thẹn vừa giận, may mà giờ đang ở trong cơ giáp, không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Lũ Alpha khốn kiếp hạ lưu đê tiện này!
Lục Nhiễm Không đá bay con côn trùng bên cạnh, quay đầu nói với cậu: “Tiếp tục đi, còn ngồi xổm làm gì?”
Lan Du giận cá chém thớt mà nhìn anh, đưa cái chân đứt còn một nửa ra trước ngực. Tay thép bên trái cầm lấy một đầu, tay phải giữ đầu kia, hai tay dùng sức, từ từ bẻ cong cái chân. Cho đến khi cái chân không chịu nổi lực ép nữa, rắc một tiếng, gãy làm đôi.
“Nhìn này, bẻ gãy rồi.” Cậu nói đầy ác ý.
Hai chiếc cơ giáp đối diện nhau vài giây, Lục Nhiễm Không thốt ra hai chữ qua kẽ răng: “Thần kinh…”
Hai người không nói thêm lời nào, tiếp tục tìm kiếm Trùng Vương giữa đám Yết trùng một cách khó khăn, vừa vung đao gϊếŧ từng con Yết trùng lao đến.
Thỉnh thoảng đối mặt với nhau, bọn họ im lặng đi bắt Yết trùng trên người đối phương, như hai con tinh tinh đang bắt rận cho nhau.
Xa xa, mặt trời dần lặn xuống, như một quả trứng vịt muối màu đỏ cam.
Lan Du không nhịn được mà nghi ngờ: “Sắp tối rồi, cứ thế này thì liệu có tìm được không?”
“Nhất định phải tìm được…” Lục Nhiễm Không lạnh như băng nói.
Giọng Lan Du còn lạnh hơn anh: “Nếu không tìm được thì sao?”
“Nhất định phải tìm được!” Lục Nhiễm Không nhấn mạnh từng chữ.
“Đến tối, năng lượng cũng không đủ nữa, lúc đó muốn tìm cũng không tìm được.” Lan Du đứng trên bệ tròn trong khoang cơ giáp, vung tay lên, điều khiển cơ giáp chém bay đầu một con Yết trùng, sau đó lại va hai lưỡi đao vào nhau, giọng trầm xuống: “Anh cần một kế hoạch, tôi không muốn nghe năm chữ ‘nhất định phải tìm được’ này nữa.”
Lục Nhiễm Không im lặng trong thoáng chốc rồi trầm giọng nói: “Trên hành tinh Kata chỉ có bốn tiểu đội lính cơ giáp, nếu không tìm thấy Trùng Vương, chúng ta chỉ có thể ở lại đây tiếp tục gϊếŧ, không thể để Yết trùng thoát khỏi hoang mạc. Vì vậy, nhất——định——phải——tìm——được!”
Anh lại bổ sung: “Còn về hộp năng lượng, tôi đã báo cho quân bộ gửi đến rồi.”
Hai người nhìn nhau, dù chỉ thấy bộ giáp kim loại không có biểu cảm cũng có thể tưởng tượng ra vẻ hung hãn của đối phương lúc này.
Đúng lúc đó, từ xa bỗng truyền đến tiếng động ầm ầm, mặt đất như đang rung chuyển.
Lan Du cảnh giác hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Là mấy người Trần Dục Đàm và Lâm Trúc tới.” Giọng Lục Nhiễm Không có vẻ nhẹ nhõm hơn không ít.
Lời nói vừa dứt, xa xa đã xuất hiện một hàng chấm đen. Chỉ trong chớp mắt, những chấm đen nhanh chóng mở rộng, có thể thấy rõ đó là một đội cơ giáp.
“Bọn họ cũng vì tiết kiệm năng lượng nên chạy bộ đến, giờ có thể có thêm vài người cùng tìm Trùng Vương rồi.”
Lan Du thở phào, quay người lại.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy trong đám Yết trùng có một con không giống như những con khác, không tiếp tục lao về phía trước mà đứng yên tại chỗ, mắt nhìn về hướng đội cơ giáp đang tiến đến.
Nó đứng im một lúc rồi quay đầu, ánh mắt của Lan Du đối diện với cặp mắt lạnh băng của nó.
Đôi mắt đó không khác gì những con Yết trùng khác, to như miệng bát, trên tinh thể của tròng mắt có một lớp màng mờ mờ. Khác biệt duy nhất là trong đôi mắt đó không phải chất vô cơ vô hồn trống rỗng, nó ẩn chứa cảm xúc.
Một cảm xúc pha trộn giữa hoảng loạn và ác độc.
Nó nhìn Lan Du cách đám côn trùng gần một giây, ánh mắt lập tức thay đổi, đờ đẫn lao theo đám côn trùng sang bên này.
Nếu Lan Du không nhạy cảm với sự thay đổi nhỏ của cảm xúc thì sẽ không nhận ra điều này.
Dây là một tên diễn tinh.