Cỗ cơ giáp 666 đang liên tục đá chân, thậm chí còn cúi người nhìn vào giữa háng mình, cỗ cơ giáp to lớn dẩu mông lên, thoạt trông dáng vẻ rất kỳ quái.
“Anh đang làm gì thế?” Khi thấy cỗ cơ giáp bắt đầu thò cánh tay thép sờ mó dưới háng, Lan Du không kìm được hỏi.
Lục Nhiễm Không nhanh chóng thu tay đứng thẳng dậy, quay lưng lại tiếp tục tìm Trùng Vương, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Có lẽ vì hai cỗ cơ giáp không đối mặt nhau nên anh quên mất màn hình hiển thị trong cơ giáp có thể nhìn toàn cảnh 360 độ. Vừa quay lưng được một lúc, cơ giáp 666 bỗng dứt khoát quỳ một gối xuống, bắt đầu sờ nắn giữa háng.
“Anh rốt cuộc đang làm cái gì đấy?” Lan Du nhìn cỗ cơ giáp trên màn hình đang làm động tác khiếm nhã, thật sự không chịu nổi mà hỏi lại lần nữa.
Cuối cùng Lục Nhiễm Không cũng mở miệng: “Tôi bị nứt một cái khe, Yết trùng đang cố chui qua đó, cơ giáp này có chút không linh hoạt, không thể túm con côn trùng đó ra được.”
Lan Du ném xác côn trùng khỏi tay, bước về phía anh: “Để tôi xem…”
“Có gì hay mà xem…” Lục Nhiễm Không hiếm khi cảm thấy ngại ngùng.
Lan Du không để ý, tiến thẳng đến trước mặt cơ giáp.
Cơ giáp 666 bây giờ bị Yết trùng bám đầy, nhiều đến mức không nhìn thấy bề mặt kim loại bên dưới, như một ngọn núi côn trùng vậy.
Toàn thân cậu nổi da gà, đưa tay nắm lấy hai cánh tay cơ giáp bên dưới, nhấc lên, dùng tốc độ lắc 3 lần/giây để rũ sạch đám côn trùng cấp tốc.
Sau khi rũ hết Yết trùng, cậu mới ngồi xổm xuống đối diện với 666.
Lục Nhiễm Không: ……
Lan Du nhìn vào màn hình hiển thị, đối diện với cơ giáp đầy vết xước, ở khớp nối giữa đùi và thân có một vết nứt rộng bằng nắm tay, một chân trước của Yết trùng cố thò vào nhưng bị mắc kẹt.
Bên cạnh lại có con Yết trùng lao tới, Lan Du không cần nhìn, tung một cú đấm thẳng ra bên hông.
Khi con Yết trùng bị đập bay, cậu đồng thời thò cánh tay thép vào giữa hai chân cơ giáp 666, túm lấy con Yết trùng đó.
Ở phía xa, một nhóm binh sĩ tiểu đoàn ba phối hợp gϊếŧ sạch mấy con Yết trùng xung quanh, đứng đó thở dốc.
“Ê ê ê, mấy cậu xem, Thượng tá K và Thượng tá Lục đang làm gì thế kia?”
“Đâu?”
“Ngay giữa đám Yết trùng, nhanh lên, nhìn kìa.”
“Á... á... haha...”
“Mau mau mau, quay lại quay lại.”
Lục Nhiễm Không cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ của cơ giáp kề sát bụng dưới của mình, không nhúc nhích.
“Chân dang ra chút, anh kẹp chặt thế làm gì?” Giọng Lan Du vang lên trong cơ giáp, hơi bị biến dạng.
Lục Nhiễm Không theo lời cậu, tách hai chân ra.
Lan Du thò tay vào, túm lấy con Yết trùng đang giãy giụa điên cuồng rồi kéo ra ngoài. Khe hở quá chật, cậu kéo hai lần mà không được, dứt khoát dùng lực bẻ mạnh xuống.
Tiếng răng rắc vang lên, con Yết trùng gãy chân rơi xuống đất.
Lan Du từ từ giơ đoạn chân đứt lên, vươn tay qua giữa hai chân cơ giáp để đưa cho Lục Nhiễm Không xem: “Nhìn này, bẻ gãy rồi.”
“A... haha ha...” Phía xa truyên đến một tràng tiếng cười và tiếng vỗ tay, còn kèm theo cả tiếng huýt sáo.
Hai người nhìn theo tiếng vang, thấy nhiều cơ giáp đều dừng tay, đang hướng về phía này.
Lan Du giơ đoạn chân đứt, không hiểu gì mà ngồi xổm trên đất nhìn đám binh sĩ đó, suýt nữa bị con Yết trùng lao tới đâm trúng.
Lục Nhiễm Không nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, giận dữ hét lớn về phía đó: “Mấy chú suýt bị vuốt côn trùng cào chết mà cmn còn cười cười cười cái gì, đầu các chú có phải cũng nhét thứ gì khác vào không? Nhìn tiểu đoàn hai kìa, có ai dừng tay không?”
Đám binh sĩ ăn mắng, vội vàng tiếp tục chiến đấu gϊếŧ Yết trùng.