Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 24

Trên đầu vang lên những tiếng “kèn kẹt”, đó là những con Yết trùng đậu lêи đỉиɦ cơ giáp, cố dùng chân trước sắc nhọn của chúng để rạch mở khoang máy ra.

Lan Du nhìn qua bảng điều khiển giả lập phức tạp đó trong mấy giây, quả quyết đưa tay ấn loạn xạ một chập.

Bên ngoài, các binh sĩ vung đao dài, chiến đấu điên cuồng với Yết trùng.

Xác côn trùng đầu lìa khỏi thân nằm la liệt khắp mặt đất, khắp nơi đều là phần còn lại của chân hay cánh đã gãy cụt, nhưng ngay cả như vậy, đám Yết trùng vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng mà lao lên, tre già măng mọc, liên tục tấn công cơ giáp.

Tình trạng của những cỗ cơ giáp đó cũng không quá tốt, toàn thân đầy vết xước, một số đã xuất hiện các vết nứt lớn nghiêm trọng, lộ ra linh kiện bên trong.

Lục Nhiễm Không điều khiển cỗ cơ giáp 666 của mình, vừa chém đứt hai con Yết trùng bổ nhào vào thân máy, lại thuận tay kéo con khác đang đứng trên đỉnh cơ giáp bên cạnh, vung đao chém xuống.

“Thượng tá Lục, cứ gϊếŧ thế này mãi cũng không phải cách, gϊếŧ đến hừng đông ngày mai cũng chẳng xong nổi.” Một đội trưởng bên cạnh vừa dùng sức rút đao ra khỏi xác côn trùng vừa nói: “Hơn nữa, thể lực của mọi người cũng không thể theo kịp được, một số cơ giáp cũng đã bị tổn hại rồi.”

Một binh sĩ khác nghe thấy cũng khó hiểu nói: “Những con Yết trùng này bị làm sao vậy, trước đây chỉ có vài con mỗi năm, đội tuần tra xử lý rất dễ dàng. Giờ là một cuộc di cư cỡ lớn của cả chủng tộc hay sao?”

Câu nói vừa dứt đã nghe tiếng đàn Yết trùng phía sau lại rít lên một tiếng bén nhọn, như đang dồn dập ra lệnh. Đám Yết trùng nghe thấy âm thanh này thì càng điên cuồng lao vào như không muốn sống.

Có hai cỗ cơ giáp không thể chống đỡ nổi, cuối cùng thì “rầm” một tiếng, đổ sụp xuống đất, may mắn là có binh sĩ xung quanh giúp đỡ nên mới đứng dậy thoát khỏi vòng vây côn trùng được.

Lục Nhiễm Không quay lại nhìn chiến trường phía sau: “Tạm đừng nghĩ lý do gì nữa, trong đám Yết trùng này có một con Trùng Vương, tôi phải đi gϊếŧ nó. Nếu để chúng trốn thoát khỏi tay chúng ta, đợi đến lúc chúng đến thị trấn ngoài hoang mạc thì hậu quả sẽ không thể lường được. Nhưng tôi không thể làm một mình, cần một người mạnh mẽ đi cùng.”

“Tôi đi với ngài...”

“Tôi cũng được...”

“Thượng tá Lục, để tôi đi.”

Các binh sĩ vừa điều khiển cơ giáp chiến đấu với Yết trùng, vừa sôi nổi xung phong nhận việc.

“Các chú không được, thực lực của các chú còn chưa đủ, không gϊếŧ được Trùng Vương, bản thân còn gặp nguy hiểm.” Lục Nhiễm Không vung cánh tay trái chặt chết một con Yết trùng, ngước mắt nhìn quanh: “Tôi mới vừa rồi còn thấy K điên... Thượng tá K đang phát khùng mà không chịu vào cơ giáp, để tôi gọi cậu ta đi cùng.”

Một binh sĩ cơ giáp của tiểu đoàn hai đang bay ở tầng trời thấp gần đó nghe vậy, tự hào lớn tiếng nói: “Thượng tá K đã vào cơ giáp, sắp đại sát tứ phương rồi, nhìn kìa, ngài ấy ở phía bên phải.”

Lời nói vừa dứt, một tràng trống dồn dập đã vang lên từ bên phải, kèm theo tiếng bass cao vυ't vang dội và giọng nam khàn khàn đầy nội lực, vang vọng khắp chiến trường.

Con mẹ nó bị điên à, ai lại bật nhạc rock ‘n roll trong lúc này chứ? Tất cả mọi người, kể cả những người đang chiến đấu với Yết trùng đều không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Chỉ thấy cỗ cơ giáp màu đen mang số 999 đứng yên không nhúc nhích, đầu và thân bị đám Yết trùng bâu đầy.