Bỏ qua sự kháng cự và khó chịu trong lòng, cậu túm lấy lông đầu của con côn trùng bằng tay trái, một nhát dao sáng như tuyết hiện lên bên phía tay phải, đầu con côn trùng rơi xuống.
Trong khi thân thể con côn trùng đó vẫn tiếp tục lao tới theo quán tính, cậu đã kịp lao sang sau một con khác, giơ dao đâm thủng cổ nó.
Lưỡi dao găm sắc bén xuyên qua lớp vảy mỏng, đâm xuyên từ bên này sang bên kia. Cậu dùng thêm chút lực, lưỡi dao rạch một đường dài trên da thịt, chất nhầy xanh đen biến thành màu đen trào ra theo đường cắt.
Hai con Yết trùng đổ gục gần như cùng lúc, nhưng ngay sau đó, những con khác đã ập tới, chân trước có gai nhọn như răng cưa của một con đã gần chạm đến mặt cậu.
Gần đến nỗi Lan Du có thể nhìn rõ từng cái vảy nhỏ li ti trên gai nhọn.
Mũi gai gần chạm vào da mặt cậu, chiếc chân cong như lưỡi hái tử thần, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Thời gian dường như ngừng trôi, khung cảnh bị phóng to vô hạn, phản chiếu sự tuyệt vọng và sợ hãi trong mắt cậu.
Nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ đến lại không xảy ra, lưỡi hái bị bẻ gãy với một tiếng “rắc”, tiếp đó, những con Yết trùng xung quanh cũng lần lượt đổ gục, thân và đầu lìa nhau chỉ trong chớp mắt.
Mối đe dọa chết chóc bị xua tan, thời gian lại chảy tiếp, Lan Du dại ra mà chuyển động tròng mắt, thấy một thanh đao dài sáng như tuyết rút ra từ xác côn trùng.
Cỗ cơ giáp đen cao lớn đứng trước mặt cậu, đầu máy kim loại hơi cúi xuống. Lan Du dường như có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng chủ nhân nó từ đôi mắt cơ khí đó.
“Tại sao cậu không xuất cơ giáp?” Giọng Lục Nhiễm Không vang lên.
Lan Du hé miệng thở dốc, giọng khàn đặc như bị trộn lẫn với cát: “Tôi thích vật lộn.”
Cỗ cơ giáp rõ ràng đã khựng lại một giây nhưng không nói thêm gì nữa, đôi chân kim loại bước qua đầu cậu, chạy như bay về phía đám Yết trùng phía xa.
Mỗi bước đi của nó đều làm mặt đất rung lên, ba số 666 trên lưng cực kỳ nổi bật.
Lan Du cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Quần áo cậu đã thấm đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy như lên cơn, dứt khoát dùng tay trái nắm chặt dao găm, tay phải giữ lấy cổ tay đang run lẩy bẩy, muốn nó bình tĩnh một chút.
Vừa dùng chút lực, vòng kim loại trên cổ tay bỗng xoay nửa vòng về bên phải, sau một âm thanh nhẹ của hệ thống khuếch đại là một khoảng lặng, vòng kim loại lóe lên ánh sáng xanh.
Rầm một tiếng, trên khoảng đất trống trước mặt cậu bỗng xuất hiện một cỗ cơ giáp đen.
Uy nghiêm và im lặng đứng đó, trên ngực in ba con số thếp vàng.
— 999.
Bên cạnh lại có hai con Yết trùng lao tới, Lan Du nhanh chóng đứng dậy đỡ đòn, dùng dao găm gạt chân trước của chúng ra rồi nhân cơ hội thọc dao vào miệng chúng.
Khi một con Yết trùng khác cũng lao đến, cậu nhanh chóng thả tay ra, nhảy vào lối vào đang mở của cơ giáp.
Lạch cạnh một tiếng, cửa vào đóng lại, gần như cùng lúc đó, một tiếng rít chói tai vang lên từ cửa khoang.
Lan Du thở hổn hển đứng dậy, nhanh chóng quan sát một vòng bên trong cơ giáp.
Không gian bên trong không lớn, chỉ khoảng vài mét vuông, chính giữa có một bệ tròn nhỏ vừa đủ cho một người đứng.
Cậu thử bước lên bệ tròn, vừa đứng vững, trước mắt đã hiện ra một màn hình hiển thị ba chiều. Trên đó là cảnh bên ngoài cơ giáp, góc dưới bên phải còn có bảng điều khiển giả lập.