Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại cũng vang lên liên tục, đó là những thanh đao dài bật ra từ tay của các cơ giáp.
Đao dài khoảng một mét, lưỡi đao sắc bén, thân dao có khắc rãnh máu.
Hai bên đối đầu, một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Mồ hôi của Lan Du chảy dọc xuống theo thái dương, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy? Làm thế nào thì mới khởi động được cơ giáp?
Cậu vừa chọc vào vòng kim loại vừa lùi lại phía sau, sau lưng đột nhiên va vào vật cản, chân không đứng vững làm cậu loạng choạng vài bước, vội vàng đưa tay đỡ vào cột vuông bên cạnh.
Ngẩng đầu lên, thấy trên đầu có một cái bóng, thì ra mình đang dựa vào chân phải của một cỗ cơ giáp, đứng dưới háng của nó.
Xoẹt —
Tiếng rít sắc nhọn lại vang lên, Lan Du vừa cảm thấy không ổn thì thấy đám gián khổng lồ đó đã đồng loạt giương cánh. Đồng thời, cỗ cơ giáp trên đầu cậu cũng phát ra một tiếng hét lớn: “Tấn công!”
Giọng nói kia truyền qua thiết bị khuếch đại có hơi thay đổi nhưng cậu vẫn nhận ra đó là giọng của Lục Nhiễm Không.
Đám Yết trùng đập cánh phành phạch, bay vọt về phía đội cơ giáp, trên không trung bị chúng che kín, biến thành một mảng đen kịt, tựa như muôn ngàn con châu chấu bay qua.
Các cơ giáp cũng đồng thời bay lên, cột trụ lớn nơi Lan Du đang nấp rời khỏi mặt đất, cậu hoảng loạn mà duỗi tay cố níu chặt nhưng ôm phải không khí, chỉ nhìn thấy ba con số trên lưng cơ giáp.
— 666.
Cơ giáp va chạm với Yết trùng, cánh và đao cứng cùng vung lên, âm thanh kim loại đan xen vang vọng tứ phía, cộng thêm cả tiếng gai nhọn cào vào bên ngoài kim loại vang lên ken két.
Các binh sĩ đã được huấn luyện, vung lưỡi đao dài chém vào giữa đầu và thân của Yết trùng một cách bài bản, từng cái đầu côn trùng bị chặt đứt, lăn lóc dưới đất.
Lan Du khó khăn nhảy lên khỏi mặt đất, vừa phải chú ý đến xác côn trùng khổng lồ dưới chân, vừa phải tránh bị cơ giáp giẫm cho thành bánh nhân thịt.
Không ai chú ý đến cậu, lúc này, cậu như một con kiến nhỏ bé, thân bất do kỷ trong dòng nước lũ, tìm chỗ đặt chân một cách khó khăn.
Bịch! Một cái chân côn trùng rơi ngay trước mặt, Lan Du suýt chút nữa đã lao đầu vào đống gai nhọn lởm chởm dữ tợn kia. Cậu lảo đảo đi về phía trước vài bước, dừng lại được ngay lúc hung hiểm.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với một cặp mắt tinh thể vô cơ, máu nóng toàn thân lập tức chảy ngược.
Con Yết trùng đối diện khẽ đảo mắt, xúc tu không ngừng đung đưa trong không trung, tiếng “xì xì” phát ra từ miệng nó, hai chân trước sắc nhọn giơ lên rồi bổ xuống.
Lan Du lập tức lách sang trái, cái chân to như miệng bát mang theo mùi hôi tanh xẹt qua trước ngực cậu. Cậu lại thuận thế lao sang bên trái, nhảy ra sau lưng Yết trùng, rút dao găm nhọn ra, chém thẳng vào phần cổ có vảy mỏng dính kia.
Một dòng chất lỏng sền sệt phun ra, đầu con côn trùng tách khỏi thân thể, rơi xuống đất, hai chiếc xúc tu dài ngoằng vẫn còn rung rung.
Cậu nén sự ghê tởm và sợ hãi xuống, đang định vòng qua xác côn trùng trước mặt thì bị một đám Yết trùng khác phát hiện, bảy tám con lập tức hùng hổ lao tới.
Cậu muốn xoay người, nhưng ngay lúc đó, từ phía sau cũng vang lên tiếng cánh đập.
Không kịp chạy nữa, một đám Yết trùng đã tới trước mặt, lui cũng không thể lui.
Trong tay cậu chỉ có một con dao găm ngắn ngủn, đối phó với một hai con thì còn được, nhưng đối mặt với cả đàn thì không biết sẽ ra sao. Nhưng giờ cậu cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể khẽ cắn môi, lao vào con gần nhất.