Sau đó, cậu nhìn thấy khóa quần của hắn vẫn chưa kéo lên, chỉ vừa ôm lấy xương hông.
— cửa sổ mở rộng, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ trắng bên trong, một nắm căng phồng.
Lan Du: ……
Lục Nhiễm Không cứ tùy tiện đứng đấy, mi mắt nửa khép nhìn cậu, nói: “Ngứa tay thì thử đi?”
Đường nét khuôn mặt anh rất sâu, khi thu lại biểu cảm rồi nhìn người khác như vậy, các góc cạnh trở nên sắc bén, có cảm giác uy quyền lạnh lùng.
Ánh mắt lơ đãng của Lan Du ổn định lại, giơ ngón trỏ lên, khẽ lắc lắc: “Sẽ có cơ hội thôi…”
Lục Nhiễm Không cười lạnh, bất ngờ đến sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tôi nhất định sẽ đón tiếp.”
Lời nói của anh rất lạnh nhưng hơi thở lại rất nóng, khiến nửa bên tai của cậu chợt nóng lên.
Lan Du ngoài lúc đóng phim chưa từng tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần như vậy, lập tức nín thở, toàn thân căng thẳng, đứng im không động đậy.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa, sau đó, cửa bị đẩy ra, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Hai vị thượng tá, xin mời dùng cà phê.”
Lan Du thấy Lục Nhiễm Không trong mấy giây đã kéo khóa quần lên, tay xỏ vào ống tay áo của bộ đồ tác chiến, quay người, đồng thời còn nhanh chóng chỉnh lại đầu tóc.
"Cảm ơn..." Anh thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, nghiêng người dựa vào cửa tủ quần áo, thoạt trông thoải mái nhưng vẫn đầy phong thái.
Nữ binh sĩ hậu cần đặt hai cốc cà phê lên bàn vuông, hơi ngượng ngùng cúi đầu, khi ra ngoài còn lén liếc nhìn anh một cái.
Khi cửa đóng lại, Lục Nhiễm Không làm như cảm thán, trong cảm thán lại có chút đắc ý mà nhìn về phía Lan Du, cười nhạo nói: “Cậu đỏ mặt làm gì? Người ta có nhìn thấy cậu đâu.”
Lan Du vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cảnh vừa rồi, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran.
Cậu rất muốn cắn răng mắng Lục Nhiễm Không là đồ không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại những lời khó nghe* đó, chỉ hung ác nói: “Cút…” (*Raw là O里O气, là một cấu trúc câu của TQ, tương tự như 傻里傻气: ngớ nga ngớ ngẩn, mang ý xúc phạm chê bai)
Lục Nhiễm Không nhìn khuôn mặt tức giận của Lan Du, chuẩn bị đáp trả một cách mỉa mai thì đột nhiên ngẩn ra, ngậm miệng lại.
Lan Du giữ khuôn mặt lạnh, quay lưng lấy bộ đồ tác chiến còn lại trong tủ ra.
Khi đóng cửa tủ, cậu thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên bề mặt kim loại. Mặt đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng đỏ.
Cậu giả vờ vô tình quay người lại, cởi cúc trên quân phục.
Lục Nhiễm Không kéo đôi giày quân đội từ đáy tủ ra, ngồi im lặng trên ghế mà cởi đôi giày da trên chân.
Chốc lát sau, Lan Du nghe thấy tiếng cửa khoang mở ra rồi đóng lại, người phía sau đã thay giày xong và đi ra ngoài.
Cậu thay đồ tác chiến xong xuôi rồi lại ngồi một mình một lúc, sau đó cũng dứt khoát đứng dậy rời khỏi khoang phòng. Binh sĩ dưới quyền cậu không biết bây giờ thế nào rồi, cậu phải đi xem thử.
Khoang sĩ quan và khoang binh sĩ cách nhau một hành lang dài. Vừa bước vào hành lang, cậu đã nghe thấy phía trước vang lên những tiếng hò reo cười đùa.
Cậu dừng chân ở cửa khoang, nhìn từ phía sau ra phía trước, thấy binh sĩ lấy lối đi làm ranh giới, ngồi thành hai hàng dọc theo lối đi, phân chia rõ ràng.
Bên trái là binh sĩ thuộc tiểu đoàn hai của cậu, tất cả đều ngồi ngay ngắn, thẳng sống lưng, chống tay lên đầu gối, mắt nhìn thẳng, im lặng không nói lời nào.