Còn quy củ của binh sĩ bên phải thì rất hỗn loạn, nghênh ngang, có người đang chơi bài poker, có người vật tay, cười đùa nói chuyện ầm ĩ, có kẻ nằm ngửa ngủ ngáy, ai nấy đều rất không ra thể thống gì.
Lan Du biết bọn họ là binh sĩ thuộc tiểu đoàn ba của Lục Nhiễm Không, cười lạnh trong lòng: “Nhìn cái bộ dạng phóng túng thế này, đúng là tướng nào lính nấy.”
Thấy binh sĩ của mình không có gì bất thường, cậu định quay lại khoang sĩ quan, vừa quay người lại đã nghe thấy bên tiểu đoàn ba có người lớn tiếng nói: “Các cậu đoán xem, lát nữa tên K lòng dạ hiểm độc đó có bỏ mặc đám tinh tế thú mà trực tiếp tìm thủ lĩnh của chúng ta quyết đấu không?”
Lan Du nghe thấy tên mình, trong lòng giật một cái, dừng bước.
Binh sĩ tiểu đoàn hai cũng nghe thấy, nhìn từ góc độ của Lan Du, cậu thấy mấy cái ót của bọn họ đều đồng loạt nghiêng sang bên tiểu đoàn ba một góc 45 độ.
“Ai mà biết được, tên K lòng dạ độc ác đó không phải luôn ngứa mắt thủ lĩnh của chúng ta, muốn đấu một trận tử chiến với ngài ấy sao?”
“Chỉ dựa vào hắn thôi á? K điên sao có thể sánh được với thủ lĩnh của chúng ta chứ.”
“Cũng chưa chắc được, lỡ mà thi xem ai điên hơn thì sao?”
Binh sĩ của tiểu đoàn ba bắt đầu cười sằng sặc, vừa cười vừa liếc nhìn những người bên tiểu đoàn hai.
Người của tiểu đoàn hai không nhịn được nữa, có vài binh sĩ đứng phắt dậy.
“Các cậu muốn gây sự đấy à?” Lan Du thấy một đội trưởng của mình đứng lên, dùng tay ra hiệu cho những binh sĩ khác ngồi xuống, rồi nghiêng đầu nhìn về phía tiểu đoàn ba, nói với giọng rít qua kẽ răng*: “Chiều lòng các cậu, xuống máy bay rồi sẽ cho các cậu biết thế nào là sảng khoái.” (*Raw là 阴恻恻: chỉ giọng điệu chế nhạo khiến người ta ớn lạnh)
Tốt lắm, biểu cảm và giọng điệu này đúng là chân truyền của cậu rồi.
Người bên tiểu đoàn ba dần thu lại nụ cười, lần lượt đứng dậy, binh sĩ tiểu đoàn hai đồng loạt quay đầu một góc 90 độ hướng về phía họ.
Khoang tàu chìm vào im lặng, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lan Du thấy có khả năng xảy ra xung đột, thầm nghĩ có nên xông ra để bảo vệ đàn nghé con của mình không, tránh để binh sĩ nhà mình chịu thiệt.
Dù sao K cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì cho cam, dù có công khai đánh cho tiểu đoàn ba một trận thì có thể làm gì được nào?
“Bình tĩnh chút, tất cả bình tĩnh chút đi.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Lục Nhiễm Không bước ra từ hướng khoang điều khiển, lần lượt vỗ vào đầu từng binh sĩ của tiểu đoàn ba: “Mấy nhãi con này, ngậm bình sữa rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, không có lệnh của ba ba thì cho phép động đậy.”
Trên mặt anh mang theo nụ cười, vẻ mặt có hơi lười biếng nhưng đáy mắt lại chứa đầy sự cảnh cáo.
Binh sĩ tiểu đoàn ba lập tức thu hồi khí thế, ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là vẫn còn vênh cổ lên trợn trắng mắt với bên trái.
Tiểu đoàn hai không nói gì, vẫn quay đầu sang phải, giữ nguyên tư thế không động đậy.
Lan Du ở phía sau ho khan một tiếng, những cái đầu đó mới đồng loạt quay lại.
Lục Nhiễm Không nghe tiếng thì nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, rồi cả hai lại lạnh nhạt dời đi.
Trong khoang tàu không còn tiếng ồn ào nữa, kể cả tiểu đoàn ba lúc đầu ầm ĩ không ngớt cũng ngồi nghiêm túc, Lan Du thấy không có gì bất thường, định quay lại khoang sĩ quan.