Phải mất vài giây sau cậu mới nhớ ra mình đang ở trong một chiếc máy bay vận tải tại một thế giới khác, mà lúc này, máy bay đang gặp phải luồng không khí, hơi chao đảo.
Ngay sau đó, cậu đối diện với một đôi mắt nâu nhạt chứa đầy sự chế giễu.
“Sắp hạ cánh rồi, thượng tá K, cậu ăn trưa chưa no à? Cứ liên tục chép miệng, ồn ào chết đi được.” Lục Nhiễm Không ngồi đối diện, hỏi cậu cách một cái bàn.
Lan Du dùng khuỷu tay đỡ cơ thể ngồi thẳng dậy, ngây người một lúc rồi mới cất lời, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi: “Tôi mơ thấy đã gϊếŧ rất nhiều tinh tế thú, sau đó ăn thịt chúng.”
Nói xong, cậu thử nhe răng cười với Lục Nhiễm Không.
Biểu cảm của cậu rất hung dữ, chỉ là đuôi mắt mang theo vệt đỏ do vừa ngủ dậy, khóe miệng còn có vết nước khả nghi.
Lục Nhiễm Không nhìn chằm chằm cậu một lúc, đứng dậy mở một ngăn tủ ngầm trên vách khoang, bắt đầu cởi khuy áo quân phục sau cánh cửa tủ đang mở rộng.
“Anh làm gì đấy?” Lan Du cảnh giác mà lên giọng.
Lục Nhiễm Không ngừng động tác, quay đầu nhìn cậu một cái rồi quay lại, bắt đầu cởi thắt lưng trên eo xuống.
“Ở đây không nóng, anh cởϊ qυầи làm gì?” Lan Du hỏi tiếp.
Liên hệ với phẩm hạnh của Lục Nhiễm Không, cậu liên tưởng đến một số hình ảnh không tốt như lẽ đương nhiên.
Lục Nhiễm Không chậm rãi quay người lại, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, nói: “K điên này, có phải chỗ này của cậu có vấn đề rồi không?”
Thấy Lan Du không đáp lại, anh híp mắt nói: “Hoặc là… Cậu cũng bị người hành tinh Drate chiếm lấy thân thể sao?”
Lan Du nhếch một bên khóe môi, đứng dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào anh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lục Nhiễm Không đối diện với ánh mắt cậu, im lặng cởi cúc áo, cởi lớp quân phục bên ngoài ra, ném lên lưng ghế.
Dưới quân phục là chiếc áo thun ngắn tay màu xám, trên ngực có dấu vết của một mảng mồ hôi nhỏ.
Anh không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng khi cử động, bắp tay nổi lên, có thể thấy mật độ cơ bắp rất cao, cũng rất mạnh mẽ.
Sau đó, anh lấy ra một bộ đồ tác chiến rằn ri từ trong tủ, không nhanh không chậm tròng ra ngoài áo thun.
Trong suốt quá trình, ánh mắt anh không rời khỏi Lan Du.
Khi Lục Nhiễm Không lấy quần áo ra, Lan Du đã ngớ người, nhìn ra phía sau tủ, thấy trong tủ còn một bộ đồ tác chiến nữa, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Giờ đây cả hai đều mặc quân phục chỉnh tề, hẳn là trong ngăn tủ này đựng đồ tác chiến của bọn họ. Lục Nhiễm Không cũng không biết cậu là Omega, bản thân cậu nhạy cảm như thế làm gì?
Nhưng cậu là một ảnh đế, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã điều chỉnh lại tâm trạng xong xuôi, cho hai tay vào túi quần, tiến lên phía trước, mắt nhìn từ đỉnh mày Lục Nhiễm Không xuống, vẻ mặt âm u.
Dừng lại trước mặt anh rồi, cậu nói từng câu từng từ một: “Tôi cực kỳ không thích người khác thay đồ trước mặt tôi, nhìn thấy là ngứa tay.”
Lục Nhiễm Không dừng động tác mặc quần áo lại.
Mắt Lan Du đối diện với yết hầu của anh, cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực của đối phương.
Theo phản xạ có điều kiện, cậu định lùi về sau nhưng kiềm chế lại, chỉ để ánh mắt rời khỏi yết hầu kia, nhìn xuống.
Tầm mắt của cậu dừng lại trên ngực Lục Nhiễm Không, sau khi dừng lại vài giây ở hai khối cơ ngực hơi nhô lên, cậu có hơi mất tự nhiên mà tiếp tục nhìn xuống.