Binh sĩ kia lại trả lời: “Thượng tá Lục, tôi chỉ nhận được lệnh truyền thôi, những việc khác tôi thực sự không biết gì cả.”
Lục Nhiễm Không nói: “Được rồi, đi đi.”
“Tuân lệnh…”
Lan Du vừa xuống lầu đã được Khổng Phi đón lên xe. Chưa đến mười phút, xe đã dừng lại ở sân bay quân sự gần đó.
Trên sân bay có hai chiếc máy bay vận tải cỡ lớn đậu sẵn, Lan Du đi theo Khổng Phi bước lên một trong hai chiếc máy bay, tiến vào khoang dành cho sĩ quan.
"Thượng tá K, binh sĩ cơ giáp của tiểu đoàn hai và ba đã vào cabin hết, đang chờ lệnh xuất phát." Khổng Phi báo cáo.
Lan Du ngồi xuống, tháo mũ tướng quân xuống, đặt lên bàn rồi nói: “Vậy thì lập tức xuất phát đi.”
“Tôi sẽ đi thông báo cho phi công ngay.”
Khổng Phi lui ra ngoài đóng cửa lại, một lát sau, thân máy bay bắt đầu trượt đi, cất cánh.
Lan Du nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Tinh tế thú, là loại tinh tế thú mà K đã gϊếŧ đến hàng trăm con sao? Một mình anh ta đã có thể xử lý hàng trăm con, chắc không có gì nguy hiểm đâu.
Có lẽ chúng không khác mèo nhiều lắm, không quá khó để giải quyết. Hy vọng ngoại hình đừng giống mèo làm gì, chứ nếu phải gϊếŧ chúng thật thì sao cậu ra tay cho nổi?
Chỉ đành đến lúc đó rồi xem tình hình mà hành động, chỉ đuổi chúng đi mà không gây thương tích, bày ra bộ dạng tàn nhẫn hung bạo là được.
Cánh cửa khoang đột nhiên bị đẩy ra, có người bước vào. Lan Du đang nằm liệt trên ghế dựa, lập tức bật dậy nhìn về phía cửa.
Khi nhìn rõ người vào là ai, cậu ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại vào được đây?”
Lục Nhiễm Không dừng động tác đóng cửa khoang lại, nhìn lên bảng tên trên cửa, nói: “Trên này viết là khoang nghỉ ngơi của sĩ quan, tôi nghĩ mình vẫn có thể vào.”
Thì ra đây là khoang dùng chung, Lan Du cứ tưởng là phòng nghỉ riêng của mình.
Lục Nhiễm Không nói xong thì không nhìn cậu nữa, đi đến chiếc bàn nhỏ phía bên kia rồi ngồi xuống.
Lan Du cũng quay mặt đi, không nói gì thêm.
Máy bay vận tải lên cao, bay trên những tầng mây. Lan Du nhàm chán mà ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đang miên man suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng rè rè khe khẽ phát ra từ bên cạnh.
Cậu hé mắt ra thành một khe nhỏ, lén liếc nhìn Lục Nhiễm Không xem anh đang làm gì.
Chỉ thấy anh cầm một dụng cụ giống như tua vít, đầu trước là một bánh răng nhỏ xoay nhanh, đang mài dũa một vật bằng kim loại trên tay trái.
Nhìn kỹ hơn, có vẻ như đó là một cái nỏ nhỏ.
Lan Du không có hứng thú, lại nhắm mắt lại.
Mấy Alpha nhàn rỗi không có việc gì làm thường thích chế tạo những thứ lặt vặt thế này, không hiểu nổi trong đó có gì thú vị nhỉ? Nhưng có lẽ bọn họ cũng không hiểu được sở thích đan áo len, thêu chữ thập của cậu đâu.
Máy bay vận tải bay ổn định trên tầng mây, Lan Du không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi trong tiếng rè rè khiến người ta mệt mỏi kia.
Cậu mơ thấy mình đã về nhà, bơi lội trong hồ bơi lớn của biệt thự, xung quanh là nước hồ xanh thẳm, trên bờ có trợ lý mang trái cây đến.
Cậu cầm một miếng dưa hấu, chậm rãi nhai trong miệng, nước dưa hấu ngọt mát ngon miệng... Đột nhiên, cơ thể bắt đầu chìm xuống, chân không chạm được vào đáy hồ, nước hồ cũng tràn vào miệng mũi…
Cậu giật mình mở mắt ra, hoảng loạn nhìn xung quanh, thở hổn hển từng hơi.