Dù người đó tự luyến và trẻ con đến mấy, nhưng sau khi cùng trải qua một màn vào sinh ra tử như vậy, thái độ của Lan Du đối với anh vẫn có chút khác biệt.
Nhưng cho đến khi ăn xong, cậu cũng không thấy được người đó, bèn bỏ chuyện này ra sau đầu, ra khỏi nhà ăn rồi đi lên lầu trên.
Tầng hai là nơi nghỉ ngơi dành riêng cho sĩ quan, có phòng tập thể dục, phòng giải trí, phòng chơi cờ, v.v... Trong khoảng thời gian sau bữa trưa, mọi người thường lên đây chơi bài, uống cà phê hay làm gì đó.
Lan Du đi qua những căn phòng cười đùa ầm ĩ, đi thẳng vào phòng đấu kiếm phía trong cùng.
Chương trình học tập trong quân đội là để học cách nhanh chóng đánh bại kẻ địch trong chiến đấu cận chiến và sử dụng súng máy cơ giáp, môn đấu kiếm cổ điển này hiện giờ đã không còn mấy ai chơi nữa, thế nên phòng đấu kiếm thường không có người, rất yên tĩnh.
Lan Du biết K không được người khác chào đón, cũng không muốn làm hỏng tâm trạng nghỉ trưa của người khác, vậy nên sau khi ăn trưa, cậu luôn ngồi một mình trong này một lúc.
Cậu đẩy cửa ra, đi thẳng đến chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân duỗi tự do.
Đôi mắt vừa nhắm lại thì đột nhiên nghe thấy sàn đấu kiếm phía sau truyền đến mấy tiếng bước chân gấp gáp, kèm theo cả tiếng kiếm chém vào không khí.
Lan Du bỗng mở mắt ra, kinh ngạc quay đầu nhìn lại phía sau.
Trên sàn đấu kiếm, có một người mặc đồ đấu kiếm, đội mũ bảo hiểm đang tự tập các bước tiến công.
Những ngày nay, cậu không gặp ai khác trong phòng đấu kiếm nên lúc vào cửa cũng không chú ý, nếu biết có người đang tranh thủ giờ nghỉ trưa để tập kiếm ở đây thì cậu đã không vào rồi.
Nhưng vì đã ngồi ở đây, cậu dứt khoát xoay ghế đối diện với sàn đấu kiếm, nhìn người đó tập luyện.
Lan Du từng đóng một bộ phim về đấu kiếm, trước khi quay phim đã bái một cao thủ đấu kiếm làm thầy, nghiêm túc học tập vài tháng.
Học tập một thời gian, vị cao thủ đó dành rất nhiều lời khen cho cậu, nói cậu có động tác đẹp và phản ứng nhanh nhạy, khả năng phối hợp cơ thể cũng rất tốt. Dù là Omega nhưng không hề thua kém Alpha một phân nào, nếu không đóng phim nữa mà quay sang làm kiếm sĩ thì có thể sẽ có phát triển lớn.
Lan Du tất nhiên là xin khất, đấu kiếm chỉ là sở thích của cậu, cậu không có ý định biến sở thích này thành một nghề chuyên môn của mình. Tuy nhiên từ đó trở đi, thỉnh thoảng cậu vẫn đến phòng đấu kiếm chơi một chút.
Lúc này, kiếm sĩ kia có dáng người cao ráo, mặc bộ đồ đấu kiếm càng làm người ta cảm thấy anh thân cao chân dài hơn, không chỉ động tác xuất kiếm mà cả bước chân nhìn cũng rất mãn nhãn.
Lan Du chăm chú nhìn, không chớp mắt.
Cậu không chú ý đến ngoại hình của người đó mà bị thu hút bởi những động tác xuất kiếm sắc bén tàn nhẫn và bước chân linh hoạt ấy.
Người này đang luyện tập các bước tấn công phức tạp, bước chéo về phía trước rồi thực hiện một đòn đâm dài trong tư thế bước cung, sau đó lùi lại, cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Nhìn một lúc, cậu không tự chủ mà đứng dậy, đứng bên ngoài sàn đấu kiếm.
Hai người, một người luyện tập, một người quan sát, đều im lặng không nói một lời, không quấy rầy lẫn nhau.
Sau một đòn lao tới, kiếm sĩ đó đột nhiên xoay kiếm một vòng, thu kiếm đứng nghiêm.