Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 8

Sáng sớm hôm sau, Lan Du bị người của tướng quân phái đi ghi chép lại tình hình của tên người ngoài hành tinh Drate một cách chi tiết nhất.

Chi tiết đến mức phải đập vỡ ba cái cốc cà phê thì mới ghi xong.

Khi Lan Du xuất hiện ở lối vào của sân tập, những binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi lập tức đứng bật dậy.

"Chào thượng tá K."

"Thượng tá K."

Lan Du mặc quân phục chỉnh tề đi qua trước mặt họ, lần lượt rút từng ngón tay ra khỏi găng tay.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt của từng binh sĩ, đôi mắt đen như hai dòng nước lạnh buốt.

Cậu dừng lại trước một binh sĩ đang ngẩng cao đầu, chăm chú nhìn vào anh ta. Binh sĩ nín thở, dường như cả ngực cũng không còn phập phồng.

Lan Du cúi đầu tháo găng tay, không nhìn mà ném cho Khổng Phi bên cạnh, nói: "Nút áo…"

Binh sĩ chưa kịp phản ứng, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lan Du khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn từ dưới vành mũ thấp: "Nút áo…"

Cuối cùng binh sĩ mới hiểu ra, vội vàng cài lại chiếc nút vừa tháo ra lúc nghỉ ngơi, tay run rẩy không ngừng.

Lan Du tiếp tục bước đi, ánh mắt lướt qua từng người.

Đột nhiên dừng chân, cậu cầm lấy roi da mà Khổng Phi đang cầm bên cạnh, vung về phía trước.

Xoạt!

Chiếc roi dài phát ra tiếng xé gió chói tai, chiếc mũ của một binh sĩ ở giữa đội rơi xuống đất, lăn hai vòng.

"Nếu không biết đội mũ đúng cách thì khỏi cần đội."

Các binh sĩ nín thở, nửa sân tập im phăng phắc, đối lập hẳn với nửa kia.

Lan Du cau mày, nhìn về hướng đó: "Họ đang làm gì vậy?"

Bên kia, binh sĩ không biết đang làm gì, tụ tập với nhau, thỉnh thoảng lại reo hò.

Nhưng họ không thuộc quản lý của Lan Du mà thuộc một sĩ quan khác.

Khổng Phi nhỏ giọng đáp: "Không rõ lắm, có thể là huấn luyện viên của họ đã quay lại."

"Huấn luyện viên của họ là ai?"

"Lục Nhiễm Không…"

Hóa ra là binh sĩ của Lục Nhiễm Không, thảo nào náo nhiệt như vậy.

Lan Du quay đầu lại, căn dặn vài đội trưởng đứng ở hàng đầu: "Sáng nay luyện tập vũ khí, ôn lại nội dung hôm qua."

"Tuân lệnh…"

Thời gian buổi sáng trôi qua trong luyện tập, Lan Du cẩn trọng hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy của mình.

May mắn thay, ký ức liên quan đến việc giảng dạy này của cơ thể vẫn còn, như một phản xạ có điều kiện, giúp cậu không đến nỗi hoàn toàn mù tịt.

Đến giờ ăn trưa, cậu vào nhà ăn dành cho sĩ quan.

Nhà ăn này chỉ dành cho các sĩ quan ăn uống, không gian khá tốt, các sĩ quan ngồi thành từng nhóm nhỏ xung quanh bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lan Du luôn đi một mình, những người khác cũng không chủ động chào hỏi, cứ như cậu là người vô hình.

Nhưng cậu lại khá thích điều này, tránh được những lời xã giao vô nghĩa.

Cậu bưng khay thức ăn của mình, đi đến một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Đây là vị trí tốt nhất trong nhà ăn, bên ngoài là biển, trước sau đều có chậu cây cảnh che chắn, vừa kín đáo vừa có cảnh đẹp.

Mỗi lần vào đây, chỗ này đều trống, cậu cũng từng thắc mắc tại sao mọi người lại không quan tâm đến chỗ ngồi này.

Sau đó, Khổng Phi đã giải thích: "Thượng tá K, ngài vì tranh giành chỗ ngồi này mà đánh nhau với các sĩ quan khác năm lần, rút súng ba lần, từ đó không ai dám đυ.ng đến vị trí này nữa."

Lan Du ăn uống một cách yên lặng, bỗng nhớ ra đây là nhà ăn dành cho sĩ quan, vậy thượng tá Lục hôm qua cùng mình ném bom cũng nên ở đây chứ nhỉ?

Quân doanh lớn thế này, sĩ quan cũng đông, bình thường muốn gặp mặt cũng không dễ nhưng hằng ngày ai cũng phải ăn chứ?