Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 10

Khi Lan Du tưởng người đó đã dừng luyện tập, chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên bước đến bên sàn đấu, gỡ một bộ giáp bảo vệ đấu kiếm từ trên tường xuống, ném về phía cậu.

Lan Du đưa tay đón lấy, người đó lại chỉ vào giá kiếm bên cạnh, ra hiệu cho cậu chọn một thanh kiếm.

Cậu không từ chối, lặng lẽ đi tới, sau phút chốc suy nghĩ ngắn ngủi, cậu chọn một thanh kiếm liễu trong một loạt trường kiếm.

Người này dùng kiếm nặng, có tính công kích và khả năng áp đảo cao, tuy cơ thể hiện tại của cậu rất mạnh nhưng cũng không định đối đầu trực tiếp với anh, vậy nên mới chọn một thanh kiếm liễu cần kỹ thuật và sự chính xác nhiều hơn.

Nhanh chóng mặc đồ bảo hộ vào, đội mũ, cậu cầm kiếm bước lên sàn đấu.

Cả hai không nói lời nào, sau khi đứng đối diện nhau, nâng kiếm đến trước mũi mình, mũi kiếm hướng xuống đất, chỉ nghiêng về phía mặt đất, hoàn thành nghi thức chào đầu.

Sau đó, hai người đồng thời đâm kiếm về phía đối phương, khi gần chạm đến điểm đâm, cả hai lại đồng thời lùi một bước, tránh được mũi kiếm của đối phương trong gang tấc.

Một lần giao phong này, cả hai đều ngầm biết rõ trình độ của nhau.

Cao thủ…

Hai người đứng nghiêng thân, kiếm trong tay chỉ nghiêng về phía đối thủ, tay không cầm kiếm đặt sau lưng.

Lan Du thở ra một hơi, lại ra một đòn lao lên tấn công, bị đối phương chặn lại rồi dùng kiếm gạt ra, kiếm gập lại, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.

Keng keng keng!

Những đợt tấn công liên tiếp, kiểm soát kiếm, chặn đỡ, xoay kiếm, xoắn kiếm tấn công, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người đã trao đổi vài chiêu.

Chiêu thức của đối phương rất hung ác, Lan Du cũng không kém cạnh, trong lúc nhất thời, tiếng kiếm va chạm vào nhau vang lên không ngớt trong phòng đấu kiếm.

Lan Du thực hiện một động tác giả, mũi kiếm đâm thẳng vào vai đối phương, ngay khi sắp chạm tới, cậu khống chế kiếm bằng ngón tay, cổ tay lắc nhẹ xuống. Mũi kiếm bất ngờ hướng xuống, khi đối phương không kịp phản ứng thì đã đâm trúng đùi của anh.

Bíp, đèn xanh sáng lên.

Tấn công hiệu quả.

Hai bên cùng lùi lại một bước, một tay đặt ra sau lưng, một tay cầm kiếm đứng nghiêm.

Tiếp theo, đối phương đề cao cảnh giác, sau vài lần Lan Du tấn công giả không thành, ngược lại là để anh tìm được cơ hội, thực hiện một đòn đâm dài trúng vào bụng dưới của Lan Du.

Bíp…

Tấn công hiệu quả.

Hai bên anh tới tôi đi, âm thanh tấn công hiệu quả thỉnh thoảng lại vang lên "bíp bíp", cho đến khi kết thúc một hiệp, cả hai mới thu kiếm lùi lại phía sau, nâng kiếm vuông góc trước mặt, cúi chào đối thủ.

Hòa nhau…

Lan Du đã lâu không gặp được đối thủ xứng tầm, lần cuối cùng đấu kiếm vui vẻ hăng say như vậy là vài tháng trước với sư phụ đấu kiếm của mình.

Mà trận đó, sư phụ chỉ sơ suất một lần thôi cũng thua dưới kiếm của cậu rồi.

Nếu đã hòa thì không cần đấu thêm nữa, cậu tháo mũ bảo vệ khi đấu kiếm xuống, kẹp dưới nách, mồ hôi nhễ nhại mà thở dốc, chân thành khen ngợi đối phương: "Kiếm pháp của anh rất lợi hại, nếu đấu tiếp, có lẽ tôi sẽ không thắng nổi anh."

Đâu là lời nói thật lòng của cậu, nếu đấu tiếp thì sẽ phải so bì về thể lực và sức bền, mà ở phương diện này, đối phương rõ ràng là vượt trội hơn cậu.

Kiếm sĩ đối diện cũng thu kiếm lại, chậm rãi tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ gương mặt anh tuấn đầy khí chất.

Anh nhìn Lan Du, nhàn nhạt nói: "Đó là đương nhiên…"