Chương 18 Học sinh của tôi, tôi tự dạy dỗ
Khi còn trẻ, ai cũng đều phải đi một đoạn đường vòng.
Đường vòng đầu tiên của Thượng Chi Đào là mua ly cà phê đó cho Loan Niệm.
Sau đó, cô cảm thấy lúc đó mình quá ngu ngốc, cô nên làm việc chăm chỉ không dè dặt, thay vì cố gắng đi đường tắt.
Người có thể đi đường tắt thành công trên đời này rất ít, người có thể đi đường tắt đều là con cưng của trời.
Hầu hết mọi người đều phải làm việc chăm chỉ từng bước một, nhưng kết quả sẽ không bao giờ biết trước được.
Hơn nữa, Loan Niệm dường như không tán thành việc người khác đi đường tắt, theo anh thấy, đó là đầu cơ trục lợi.
Cô ra khỏi thang máy, ngồi xuống bàn làm việc, cẩn thận suy nghĩ những lời của Loan Niệm, cảm thấy lời anh nói là đúng.
Công việc thật là rèn luyện con người, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã truyền cảm hứng cho cô học hỏi và phát huy tiềm năng của mình.
Cô thực sự nghiêm túc tổng kết công việc của mình, trước đây cô cứ đâm đầu vào làm việc mà chưa bao giờ thực hiện một bản tóm tắt có hệ thống như vậy.
Khi cô gõ từng chữ từng chữ công việc của mình trên máy tính, wow, thì ra bản thân đã làm rất nhiều việc vặt vãnh và học được rất nhiều điều.
Về sau cô cũng thường làm như thế, tư duy logic này đã theo cô trong suốt sự nghiệp của mình.
Vì thế, Loan Niệm thực sự là một người thầy rất tốt.
Kết thúc ngày làm việc hôm đó, các đồng nghiệp thiên tài lần lượt ra về, Thượng Chi Đào không rời đi, cô nghiêm túc vạch ra kế hoạch nâng cao trình độ bản thân.
Mọi người đã từng thực hiện một kế hoạch nâng cao trình độ bản thân hoặc một danh sách mong muốn.
Thượng Chi Đào nghiêm túc suy nghĩ về khoảng cách giữa cô và đồng nghiệp, viết ra kế hoạch thăng tiến và một danh sách mong muốn trước khi cô bước sang tuổi 30.
Cô không muốn cho ai xem nên đã khóa nó vào ngăn kéo sau khi viết xong.
Thật là một cảm giác tuyệt vời khi đột nhiên cảm thấy rằng mục tiêu đã trở nên rõ ràng.
Đôi khi sự giao tiếp giữa những người trưởng thành mang đến bất ngờ.
Ngày hôm sau, cô đến công ty sớm để bắt đầu công việc, cô vẫn không có cảm giác khi có người đến bên cạnh.
Hôm nay là lần đầu tiên Thượng Chi Đào chủ trì một cuộc họp với nhà cung ứng của phòng Marketing, cô cần phải làm quen lại với quy trình.
Một ly Americano đá đặt lên bàn, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Loan Niệm đứng cạnh bàn, nhẹ giọng nói: “Trả cô một ly.”
“Anh khách sáo quá…” Thượng Chi Đào có chút lúng túng, nhớ tới ly cà phê ngày hôm qua mang đến cho cô sự xấu hổ.
Loan Niệm không nói gì, cầm sổ tay của cô lên đọc.
Thượng Chi Đào viết chữ rất đẹp. Là người có nét chữ đẹp nhất trong số tất cả những người anh biết.
Nếu một ngày nào đó Lăng Mỹ sa thải cô, cô có thể kiếm tiền bằng cách viết chữ để trang trải cuộc sống.
Chữ viết tay đẹp thế này thực sự khiến người khác dễ chịu.
“Buổi chiều gặp nhà cung ứng?” Loan Niệm hỏi cô.
"Vâng, đang chuẩn bị."
"Trong số các nhà cung ứng này ai có hiệu suất làm việc nhanh nhất? Ai có mức độ hợp tác cao nhất? Nhà cung ứng nào cho thời gian chấp nhận tạm ứng dài nhất? Số tiền tạm ứng tối đa có thể được chấp nhận là bao nhiêu? Thế mạnh của mỗi bên là gì?" Loan Niệm hỏi cô: "Những tư liệu này đã sắp xếp xong chưa?"
"……"
“Trước đây không có những tư liệu này?” Loan Niệm lại hỏi.
“Vâng,” Thượng Chi Đào gật đầu.
Những nhà cung ứng mà bộ phận Marketing dùng, về cơ bản là khi có việc, sẽ ngẫu nhiên tìm một vài hồ sơ dự thầu và những người trúng sẽ nhận được công việc.
Trong thực tế, hầu hết các công ty đều như thế.
Loan Niệm nhướng mày, xoay người rời đi.
Thượng Chi Đào nghệch ra một lúc lâu, và đột nhiên phát hiện ra rằng phòng Marketing không có tài liệu thống nhất của các nhà cung ứng?
Cô nhìn tách cà phê hồi lâu, sau đó gọi cho Diêu Bội: "Chị, em muốn nhờ chị giúp một việc."
"Sao vậy? Đào Đào."
"Em nhớ chị nói, nhà nước đối với việc quản lý các nhà cung ứng rất nghiêm khắc, em muốn xem những thông số của các nhà cung ứng được lưu trữ bên công ty chị."
"Chỉ có tiêu đề, những thông tin nhạy cảm khác không được."
"Tiêu đề đủ rồi ạ, cám ơn chị."
"Không có chi, ba phút."
Thượng Chi Đào chợt nhận ra niềm vui trong công việc.
Trước đây cô quá cứng nhắc, công việc trước mắt thì làm rất tốt, nhưng tầm nhìn thì lại rất hạn hẹp, không bao giờ đứng cao hơn để nghĩ về những vấn đề này.
Cô có chút cảm kích Loan Niệm, nhấp một ngụm cà phê, không đắng chút nào, có thêm đường.
"Cảm ơn, Luke. Em sẽ khẩn trương sắp xếp thông tin về nhà cung ứng." Cô gửi tin nhắn cho Loan Niệm, cảm ơn một cách chân thành.
Loan Niệm không trả lời cô, tất nhiên sẽ không. Anh nhướng mày, cảm thấy đệ tử mình dẫn dắt thật ra cũng không đến nỗi tệ, huấn luyện xong có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Loan Niệm đã coi Thượng Chi Đào là học trò của mình, nhưng bản thân anh không nhận thấy sự thay đổi trong ý thức của mình.
Loan Niệm cũng được mời đến cuộc họp của phòng Marketing vào buổi chiều.
Thông tin nhậm chức của anh sắp được truyền xuống, tất cả các sếp đều đã biết.
Có người phục, có người không.
Nhưng cho dù phục hay không, thì trước mặt vẫn phải rất dè chừng.
Alex không quan tâm lắm, anh đã thực hiện một số dự án với Loan Niệm, hai người quen thuộc hơn.
Mời Loan Niệm đến dự cuộc họp bộ phận như vậy cũng xem như là biểu hiện thái độ của anh
Với tư cách là người chủ trì cuộc họp, Thượng Chi Đào đã chuẩn bị trước rất nhiều.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Alex tự hào nói với Loan Niệm: “Sáng nay, chúng tôi đã chuẩn bị món ăn đặc biệt để tạo tiền đề cho việc chuyên nghiệp hóa và hệ thống hóa công tác quản lý bên ngoài của công ty.”
“Rất mong chờ.” Loan Niệm không nói gì thêm.
Thượng Chi Đào có chút lo lắng trong vài câu đầu tiên, trán lấm tấm mồ hôi khiến vài sợi tóc dính vào mặt.
Alex và Lumi đều toát mồ hôi, Loan Niệm nghe thấy Alex hỏi Lumi: “Em xác định không có vấn đề gì chứ?”
"Không vấn đề." Đó là những gì Lumi nói, nhưng cô vẫn ngồi thẳng dậy, lo lắng cho Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào nhìn thấy Loan Niệm ngồi ở giữa vẻ mặt như đã đoán được trước, nhất thời nổi lên ý chí chiến đấu.
Cô cũng không phải chưa có chuẩn bị, sau khi Alex nói xong, cô mới dần thả lỏng.
Những tiêu điểm trong cuộc họp gồm: giới thiệu tiến độ các dự án trong quá khứ; giới thiệu các dự án lớn và kế hoạch đấu thầu nửa cuối năm; hỏi đáp. Và cuối cùng là hệ thống tính điểm các đại lý của Lăng Mỹ.
Đúng vậy, Thượng Chi Đào đã nhận được thông tin của Diêu Bội vào buổi sáng, và đột nhiên cảm thấy rằng nên có một hệ thống để quản lý các đại lý của Lăng Mỹ từ lúc ký và kết thúc hợp đồng, giống như một kỳ thi vậy, bao nhiêu điểm là đạt tiêu chuẩn, bao nhiêu điểm cần sữa chữa hoặc hủy hợp đồng.
Cô nói với Lumi những suy nghĩ của mình, Lumi mở to mắt và vỗ vai cô: "Được nha! Thượng Chi Đào! Chấm điểm kiểu này trên thị trường ít thấy nha!"
Alex cũng khen ngợi cô: "Flora tuyệt vời."
Toàn bộ phòng Marketing đã dành cả buổi sáng để hoàn thiện hệ thống này và thậm chí bỏ cả buổi trưa.
Thị trường cần sự công bằng, các nhà cung cấp tên tuổi cần sự giám sát và các công ty nhỏ cần cơ hội.
Khi mọi thứ đều có hệ thống bài bản thì việc quản lý sẽ đi đúng hướng, đồng thời cũng tránh được nhiều vấn đề kinh tế.
Loan Niệm thông minh và ưa mạo hiểm.
Anh sẽ tiếp quản Lăng Mỹ Trung Quốc, cũng hy vọng rằng công ty sẽ thay đổi.
Nhưng không phải tất cả những thay đổi đều xảy ra sau khi anh tiếp quản.
Trong cuộc họp hàng tuần vào thứ hai giữa các phòng ban, Alex đã nói về cuộc họp với nhà cung ứng của phòng Marketing.
Vào sáng thứ ba, một ly Americano thêm đường được đặt trên bàn của Thượng Chi Đào, Loan Niệm cầm ghi chú của Thượng Chi Đào và hỏi cô vài câu.
Anh sẽ không ngạc nhiên nếu Thượng Chi Đào không hiểu.
Nhưng khi Thượng Chi Đào đã hiểu và hành động nhanh chóng, sự chăm chỉ và quyết tâm thay đổi hiện trạng giúp cô tìm được đường sống trong cái chết.
Loan Niệm nhìn thấy tin nhắn buổi sáng cô gửi, còn tưởng rằng nếu hiểu được ý của anh thì xem như đã đạt được mục đích, nhưng cô lại đưa ra một bản kế hoạch hoàn mỹ như vậy, khiến bao nhiêu người ngạc nhiên.
Dù kinh ngạc đến đâu, trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cúi đầu gõ gõ máy tính như không liên quan gì đến mình.
Môi trường trong công ty như vực sâu, trên cao vô cùng lạnh lẽo.
Anh không thể vì cái lợi trước mắt, cũng không thể tỏ vẻ như không tốn chút sức lực nào mà đạt được thành công dễ dàng, mọi thứ đều là do may rủi, tất cả đều do ông trời sắp đặt.
Phần cuối thực sự rất thú vị, Loan Niệm đã nghe thấy các đại diện nhà cung ứng xì xào bàn tán, nhưng nhìn chung mọi người đều tích cực về chính sách mới của phòng Marketing.
Lần đầu tiên, công việc mang lại cho Thượng Chi Đào cảm giác thành tựu.
Khi cuộc họp kết thúc, cô sắp xếp biên bản cuộc họp, xem lại những gì mình đã đạt được.
Cô hy vọng rằng trong bất kì tình huống nào cũng có thể nhìn mọi việc ở phương diện rộng hơn, suy nghĩ vấn đề theo một lối tư duy khác.
Với khả năng này, cô có thể tiến xa hơn nữa.
Sau 22 năm mơ màng, Thượng Chi Đào cũng có lý tưởng trong công việc
Biên bản cuộc họp đến 12 giờ đêm mới hoàn thành, cô liên tục cúi đầu xuống nên vai và cổ hơi đau.
Đứng dậy thả lỏng người, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc của Loan Niệm vẫn còn sáng, anh đang ngồi đó chuyên tâm làm việc.
Sao hôm nay anh ta về muộn thế?
Thượng Chi Đào đối với Loan Niệm có một cảm xúc kì lạ.
Cô sợ anh, nhưng đôi khi cảm thấy rằng anh dường như đang dạy cô điều gì đó.
Cô muốn nói lời cảm ơn với Loan Niệm lần nữa, nhưng cảm thấy bản thân quá dư thừa, anh không thích bị quấy rầy.
Thượng Chi Đào nghĩ vậy, thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty.
Hôm nay cô có cảm giác thành tựu, tâm trạng hưng phấn như sắp bay, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ việc rất khó bắt taxi vào ban đêm.
Cô đứng ven đường bắt taxi, nhưng lúc này rất nhiều người tăng ca ra về, xe lại ít nên không bắt được.
Hơn nửa giờ sau, cô định đi dạo thử vận
may một chút, lại thấy một chiếc ô tô đậu trước mặt.
Là Loan Niệm.
Thượng Chi Đào ngại quấy rầy anh, vẫy tay với anh: “Đã muộn rồi, anh mau về đi.”
“Thuận đường.” Loan Niệm đẩy cửa xe ra.
Thượng Chi Đào nhìn thời gian đã muộn, không dám cố chấp, lên xe của anh.
"Thật sự thuận đường sao?"
“Không thuận, xuống xe đi.” Loan Niệm vừa nói vừa nổ máy.
Làm việc chung chưa đầy hai mươi ngày, nhưng Thượng Chi Đào đã quen với cách nói chuyện của Loan Niệm. Cô cười và hỏi lại anh: “Anh sống ở đâu?
"Ở gần cô." Loan Niệm nói rằng thuận đường cũng chẳng phải gạt cô.
Có một khu biệt thự ở Sa Hà, mất mười lăm phút lái xe từ nhà của Thượng Chi Đào.
"Vậy sao anh lại ở xa như vậy? Ở gần công ty tiện lợi biết bao."
"Tại sao cô lại sống xa như vậy?"
"Em không có nhiều tiền như vậy để thuê nhà." Thượng Chi Đào không cảm thấy xấu hổ khi nói điều này, cô mới tốt nghiệp và chưa nhận được tháng lương đầu tiên, cô có tiền mới là lạ đấy.
Loan Niệm không nói nhiều, quay đầu nhìn Thượng Chi Đào.
Cô ngồi trong xe cũng rất ngay ngắn, hai chân co lại, như thể đang đối mặt với kẻ thù.
"Cô sợ tôi?"
"Cái gì?"
"Cô sợ tôi đúng không?"
"Không có ạ. Nếu mà sợ đã không dám lên xe anh. "
Thượng Chi Đào nhẹ giọng nói, cô không dám nhìn Loan Niệm nữa.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm rực rỡ sắc màu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Có lẽ mình nên học lái xe chăng? Đúng, đã đến lúc học cách lái xe. Thời đại gì rồi mà còn không biết lái xe!
Loan Niệm mở nhạc, điều này làm Thượng Chi Đào bớt căng thẳng.
Cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn về phía trước, thậm chí còn chủ động bắt chuyện: “Hôm nay cảm ơn anh.”
"Cảm ơn về điều gì?"
"Cảm ơn vì sự hướng dẫn của anh vào buổi sáng." Thượng Chi Đào nói: "Em biết rằng bản thân không có tài năng, thậm chí là tầm thường. Vì vậy, những lời chỉ trích và lời khuyên của anh, em đều chấp nhận. Chỉ muốn xin anh cho một ít thời gian để trưởng thành."
Loan Niệm nghiêm túc nhìn cô, phát ra tiếng “ừ” rất nhỏ.
"Sau này, nếu có điều gì không hiểu, có thể hỏi ý kiến
của anh được không?"
“Cô không có thầy sao? Không có sếp à?"
"Không giống nhau."
Có gì khác biệt ư? Alex và Lumi để Thượng Chi Đào thư giãn, họ khiến cô ấy cảm thấy rằng dù cô ấy tầm thường nhưng cô vẫn có thể được chấp nhận.
Nhưng Loan Niệm thì khác, Loan Niệm khiến cô có nguy cơ bị sa thải bất cứ lúc nào.
Cô đã học được rất nhiều từ anh.
Trong vòng chưa đầy hai mươi ngày, anh đã sử dụng phương pháp của mình để khiến suy nghĩ của Thượng Chi Đào tiến lên một bước nhỏ.
"Đừng hỏi tôi những câu hỏi ngu ngốc. Suy nghĩ kỹ trước khi hỏi." Loan Niệm đồng ý với lời khẩn cầu của Thượng Chi Đào và đưa ra yêu cầu duy nhất.