Chương 17 Nghĩ đến một câu chuyện nóng bỏng
Tôi muốn ngủ với anh.
Trong thâm tâm Thượng Chi Đào, một con người khác thốt ra câu nói vô cùng táo bạo, cô khẽ mỉm cười với Loan Niệm, ánh mắt liền quay sang hướng khác.
Câu chuyện nóng bỏng ấy như lan tỏa khắp cơ thể cô, không tài nào đuổi đi được
Sự thức tỉnh của ham muốn. Không chỉ là quyền của đàn ông, mà phụ nữ cũng có.
Những lời đó chưa kịp nói ra từ miệng cô thì đã nghe thấy Loan Niệm nói:
"Tôi khuyên cô, không nên có những suy nghĩ không thích hợp."
Cô nghĩ người khác mù sao?
Cô đỏ mặt đứng đó, ánh mắt thất thường, trong đầu toàn là mèo mả gà đồng, bây giờ nữ sinh đều như vậy sao?
Cứ nghĩ rằng leo lên giường sếp thì một bước lên mây à?
Cô ta đang nghĩ gì vậy?
Con người khác trong lòng Thượng Chi Đào liền bị một kiếm gϊếŧ chết, cô lắc đầu: "Thực sự không có."
Giấu đầu lòi đuôi, nói xong cô chạy một mạch về phía thang máy, không quên nói: "Chúc ngủ ngon."
Loan Niệm nhìn cô hốt hoảng chạy vào thang máy, cong môi, khịt mũi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Cô chạy đến đại sảnh liền bắt đầu nghĩ nên ăn cái gì, từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn, bụng kêu ầm ĩ.
Thượng Chi Đào lấy điện thoại ra xem xung quanh có gì ăn, cúi đầu nhìn một lúc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái bước xuống taxi, cô rất xinh đẹp, tóc buộc ra sau, dáng người mảnh khảnh, cằm hơi cong lên, ôn nhu xen lẫn quyến rũ.
Thượng Chi Đào thích nhìn phụ nữ đẹp.
Đương nhiên, cô lại liếc nhìn một cái, không nhịn được quay đầu nhìn theo cô ấy lần nữa, nhưng lần này lại thấy Loan Niệm bước ra, đi đến bên cạnh cô ấy , anh hiếm khi có thể dịu dàng nói chuyện với người khác: "Sao cậu lại ở đây?"
"Mình không có chìa khóa, có thể ở lại với cậu một lúc được không?"
Shit!
Thượng Chi Đào không bao giờ chửi thề, nhưng đôi khi cô sẽ chửi trong lòng, có chuyện gì vậy?
Đúng là họa vô đơn chí mà.
Lần lượt chứng kiến
đời tư của sếp, mà còn là người mỗi ngày đều muốn sa thải cô.
Cô bắt gặp ánh mắt của Loan Niệm, vội vàng cười với anh, chụm ngón cái và ngón trỏ kéo một đường lướt qua môi, tôi sẽ ngậm miệng lại, tôi sẽ không nói gì đâu, anh cứ yên tâm.
Loan Niệm chợt hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng anh cũng không buồn giải thích với cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, cùng Tang Dao đi vào.
Thượng Chi Đào cảm thấy từ khi bắt đầu làm việc đến giờ dường như toàn gặp chuyện xui xẻo, cái nên thấy cái không nên thấy, cái nên nghe cái không nên nghe đều lọt vào tai mắt của cô.
Bây giờ còn phải lo không biết Loan Niệm có sa thải mình không.
Cô đứng bên ngoài khách sạn một lúc, không muốn đi đâu, mua mì gói xúc xích rồi về phòng, ăn xong trùm chăn ngủ, ngày hôm sau dậy từ tờ mờ sáng, đi thẳng đến Thuận Đức, và cuối cùng rời Quảng Châu.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đi công tác, vô cùng bận rộn, gặp vô số người và lắng nghe vô số yêu cầu, năm ngày trôi qua trong chớp mắt.
Khi kéo hành lý và chia tay Lumi tại sân bay, cô thậm chí còn sinh ra cảm giác rằng mình là một nữ cường nhân.
Nhưng nữ cường nhân không biết mệt mỏi.
Cô trở về nhà và cùng Tôn Vũ đi ăn Malatang bên lề đường, cả hai người đều đổ mồ hôi vì nóng.
Thượng Chi Đào nói về những gì cô đã nhìn thấy và nghe thấy trong chuyến công tác.
Cũng nói về việc Loan Niệm liên tục yêu cầu cô nghỉ việc: "Rất có thể, em sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi trong vài ngày nữa, trước khi đi, sẽ làm một tấm áp phích trong thang máy của công ty. Trên đó sẽ viết bạn gái của anh ta ở khắp mọi nơi!” , Thượng Chi Đào dương dương tự đắc nói.
Cô thực sự là một cô gái rất hoạt bát, nhưng công việc đã hành hạ cô gái nhỏ đáng yêu mất đi vẻ vốn có.
Với trạng thái thoải mái như hiện tại, cô gái tràn đầy năng lượng, vô ưu vô lo dường như đã trở lại.
"Một sếp lớn như anh ta làm gì mà so đo với em như vậy? Đừng quá lo lắng." Tôn Vũ an ủi cô.
“Có bao giờ vì kiếp trước là kẻ thù, kiếp này một chết một còn thì sao?” Thượng Chi Đào nhấp một ngụm Coca, bọt khí nổ tung trong miệng, đồ uống có ga thật sự khiến cả người vui vẻ.
"Đều là em suy nghĩ nhiều quá, kiếp này cho em cơ hội để cùng người ta đấu hay sao? Em vừa lên, liền bị nghiền nát cho đến chết! "Tôn Vũ làm Thượng Chi Đào sợ hãi, cô đã làm việc được ba năm và thấy nhiều chuyện hơn Thượng Chi Đào.
Trên thực tế, làm gì cần đến một sống một còn?
Nếu ông chủ ghét bạn, gây khó dễ, sớm muộn gì bạn cũng sẽ không chịu nổi ông ta. Khi đó đến ý niệm chiến đấu còn chẳng có, chỉ ước gì có thể vỗ mông một cái, tan thành mây khói, không bao giờ gặp lại
Thượng Chi Đào nghĩ, Loan Niệm thật đáng sợ, anh ta thật sự có thể đè cô bẹp dí.
Lúc đó cô không ngờ rằng không lâu sau đó, Loan Niệm thật sự suýt nữa thì đè cô bẹp dí.
Cô thở dài: "Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta càng ghét em, em càng biết được nhiều bí mật của anh ta.".
Thượng Chi Đào kể về việc anh chia tay, hẹn phụ nữ đi ăn tối, dắt phụ nữ về khách sạn ở Quảng Châu, tất tần tật cho Tôn Vũ nghe: “ Chị xem, em chính là xui như vậy đấy. Mỗi lần như vậy, chị không biết đâu, ánh mắt của vị đại ca ở dưới sảnh khách sạn Quảng Châu nhìn em như muốn gϊếŧ em đấy.”
"Đời tư hỗn loạn như vậy?" Tôn Vũ trố mắt: "Trông thế nào? Thu hút phụ nữ đến vậy."
“Thì…là... rất đẹp trai, loại mà nhìn vào là biết không an phận rồi đấy. ” Trong lòng Thượng Chi Đào, Loan Niệm đã là kiểu người không an phận như vậy rồi.
Cô còn nghĩ rằng, anh thay đổi phụ nữ thường xuyên như vậy, nhất định là có bệnh ẩn trong người?
Ăn Malatang xong, hai người đi về, Thượng Chi Đào cảm thấy mình như bị khoét rỗng, về đến nhà liền tắm rửa thay đồ ngủ, trùm kín đầu nằm trên giường ngủ thϊếp đi.
Lần này cô ngủ rất sâu, dường như đã lâu không mệt mỏi như vậy.
Đi làm thêm khi đi học cũng mệt, nhưng đi dạo quanh sân trường liền có thể xua tan mệt mỏi , nhưng lần này, cô cảm thấy mệt mỏi đến mức không nhấc nổi một ngón tay.
Khi mở mắt ra đã là chiều chủ nhật, gió thổi tung rèm cửa, quạt điện vẫn kêu rò rò.
Mùi thức ăn tỏa ra từ nhà bếp, chắc chắn là Tôn Vũ đang nấu bữa tối.
Thượng Chi Đào lấy điện thoại di động ra, có rất nhiều cuộc gọi của bố mẹ, sau đó mới nhớ ra trước khi đi ngủ mình đã tắt âm lượng, quên báo cáo với họ.
Cô vội vàng gọi lại, vừa đổ chuông đã bắt máy, nghe thấy lão Thượng hình như đang khóc.
“Có chuyện gì với bố con vậy?” Thượng Chi Đào hỏi mẹ.
"Con còn dám hỏi có chuyện gì sao? Con dọa bố con chết khϊếp đấy." Mẹ cũng lau nước mắt: " Gọi bao nhiêu cuộc cũng không nghe, cả đêm hôm qua bố con không ngủ. nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với con."
Lão thượng khóc thảm thiết, Thượng Chi Đào nghe đến câu này cũng rơi lệ: "Ai ya, con sai rồi, hai người đừng khóc nữa, con không sao cả!"
Gia đình ba người lau nước mắt một lúc, sau đó bố mẹ cẩn thận hỏi về tình hình gần đây của Thượng Chi Đào.
Khi Lão Thượng nghe nói Thượng Chi Đào thường xuyên làm thêm đến tận đêm khuya, ông lập tức cảm thấy tội nghiệp: "Buổi chiều bố sẽ gửi tiền cho con, ăn chút tẩm bổ cơ thể.”
"Không cần, không cần! Con thường ăn ké với các bạn cùng nhà"
"Vậy thì cũng được nhưng không thể ăn của người khác hoài. Con ăn của người ta một bữa phải trả người ta một bữa. Đừng có sợ đắt quá không dám ăn, bố con có rất nhiều tiền!"
Lão Thượng làm gì mà có tiền chứ? Với mức lương thấp đó, chẳng qua là không muốn con gái mình chịu khổ.
Tất nhiên Thượng Chi Đào hiểu, cho nên cô không bao giờ so sánh mình với người khác.
Cô luôn cảm thấy cuộc sống có của ăn của để, an nhàn là đủ.
Miễn là làm việc chăm chỉ mỗi ngày, cuộc sống sẽ ngày một tốt lên.
Cô là một người lạc quan.
Bản chất là một người lạc quan, cô hiếm khi gặp phải những cơn đau đầu thực sự.
Trước mắt khiến cô đau đầu chỉ có một việc, Loan Niệm.
Thượng Chi Đào nằm xuống giường, bật máy tính và tìm kiếm "Nên làm gì nếu sếp ghét bạn"? .
Hàng nghìn kết quả xuất hiện, có người nói đãi sếp đi ăn, có người nói giúp sếp giải tỏa lo lắng, có người nói nịnh nọt sếp.
Đây toàn là thứ gì không vậy? Nịnh nọt Loan Niệm? Anh ta nhất định sẽ túm cổ áo của bạn và ném thẳng vào tường cho thiên hạ xem!
Mời ăn cơm, cô đây còn chưa nhận được lương đâu!
Lumi nói rằng một cái áo của anh thôi đã bằng tiền lương một tháng của cô ấy rồi, vậy thì ăn một bữa là đi tong nửa tháng lương?
Thế nào cũng không được.
Không có giải pháp.
Hở? Tiền mời ăn thì không có, nhưng cà phê thì được? Anh ta uống cà phê mỗi ngày, người sáng tạo sống nhờ cà phê! Đúng chính nó!
Thượng Chi Đào quyết tâm thiết lập mối quan hệ tốt với Loan Niệm, vì thế sáng hôm sau cô đến sớm hơn và rẽ vào quán cà phê 24 giờ ở tầng dưới của công ty.
Trời còn sớm, quán cà phê không có ai, chàng trai bán cà phê chào cô: "Cô muốn uống gì?"
Thượng Chi Đào bước tới hỏi, "Mỗi sáng, có một người đàn ông cao cao, đẹp trai đến mua cà phê. Anh ta uống gì?"
Chàng trai nhìn cô đầy ẩn ý: "Luke hả?"
“Ừ, ừ.” Thượng Chi Đào gật đầu.
"Luke uống Americano đá mỗi ngày."
“Vậy cho tôi một ly Americano đá.” Thượng Chi Đào dừng một chút, không mua cho mình, tựa hồ như cố ý: “Cho tôi thêm một ly.”
Cà phê đã pha xong, hai tay cô cầm hai ly cà phê bước ra khỏi quán, đúng lúc gặp Loan Niệm.
“Chào buổi sáng, Luke!” Thượng Chi Đào cười chào anh, “Anh đến mua cà phê à?”
Thấy Loan Niệm gật đầu đi tới, vội vàng nói: “Vừa rồi em vô tình mua hai ly, em bán cho anh một ly nhé.?"
Thượng Chi Đào suýt tự cắn vào lưỡi mình tự tử. Tặng anh một ly, bán anh một ly, chênh lệch một chữ cũng thật xa.
Cô biết gọi mẹ từ lúc 10 tháng tuổi, hơn một tuổi đã đuổi đánh và cãi nhau với anh trai hàng xóm.
Nhưng hôm nay, cô muốn mời lãnh đạo uống cà phê, nhưng mở miệng lại bán cho anh một ly?
Cô đúng là đến một ly cà phê cũng không mua nổi?
Đợi khi Loan Niệm đuổi cô ra khỏi công ty, lúc ấy có mà uống gió Tây Bắc, còn cà phê gì nữa!
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của cô, Loan Niệm không hiểu tại sao cô vòng vo như vậy, chỉ biết nói trong lòng: Thượng Chi Đào bị bệnh.
"Hay là mời anh một ly?”
“Không uống hết thì đổ đi.” Loan Niệm cười, đi về phía trước vài bước, từ tấm kính phản chiếu có thể thấy được Thượng Chi Đào ngu ngốc há miệng nhưng không phát ra tiếng, liền quay người đi về phía cô, lấy ly cà phê từ tay Thượng Chi Đào: "Mai trả lại cô."
Thượng Chi Đào cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng, vội vàng đi theo sau: "Không không không, ngày mai lại mời anh."
Loan Niệm cuối cùng cũng hiểu ra.
Thượng Chi Đào đang lấy lòng anh.
"Cho dù mỗi ngày mời cô mời tôi uống cà phê, cũng không thay đổi được sự thật là cô không làm được. Thay vì có thời gian suy nghĩ lung tung, tốt hơn hết là nên nâng cao trình độ bản thân." Anh sải bước đi về phía trước nghiêm túc nói. Thượng Chi Đào ở phía sau chạy theo anh, giống như một chú cún hoảng sợ lạc mất chủ.
Đi theo anh vào thang máy lại nghe anh mói: “Hãy tự hỏi bản thân nửa tháng sau, đã thu hoạch được những gì? Mỗi ngày bận rộn như ruồi không đầu, có thời gian tổng kết lại không ? Không động não, làm sao trưởng thành?"
Thôi đi, uống một ly cà phê của cô ta thì cho vài lời khuyên vậy.
"Được, Luke, đã nhớ kỹ, hôm nay em sẽ xem xét lại, sẽ gửi kết quả cho anh, mong anh chỉ dạy thêm."
"Gửi cái gì cho tôi? Tôi là sếp của cô sao? Ngày nào tôi cũng phải dạy cô sao?" Loan Niệm giáo huấn cô, tâm tình rất tốt, thấy cô nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.
“Nếu cô cảm thấy tôi nói những lời này cô tiêu hóa không được, vậy thì cô nên viết đơn xin nghỉ việc càng sớm càng tốt. Đơn xin nghỉ việc rất dễ viết, chỉ bốn chữ: Tôi Không Làm Nữa ”
“Ồ.” Thượng Chi Đào vô cớ bị mắng, cúi đầu đi ra khỏi thang máy.
Loan Niệm nói rất đúng, thà làm việc chăm chỉ còn hơn là dùng não suy nghĩ lung tung.