Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 50: Cô thích Giang Tầm?

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Cuộc sống của Lâm Tâm Nhu ở Tôn gia rất khổ sở, cả ngày đều bị Tiền Quế Hoa uốn nắn, không chỉ phải làm cơm cho cả nhà, cô ta còn phải xuống đất làm việc, mới có hai ngày thôi cũng đã sắp chịu không nổi.

Tiền Quế Hoa cũng thông minh hơn, bà cũng sợ đứa bé trong bụng cô ta xảy ra chuyện, nên tính hai ngày làm việc thì để Lâm Tâm Nhu nghỉ ngơi một ngày, như vậy nhất định sẽ không thể xảy ra chuyện.

......

“Việc của anh đã làm xong rồi?” Trên sườn núi, Lâm Kinh Nguyệt ngồi trên bãi cỏ đọc sách, nghe được tiếng động nên quay đầu lại, là Giang Tầm.

“Nhiệm vụ cũng gần như hoàn thành rồi.” Đại đội trưởng đối với Tri Thanh đều nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể được về sớm.

“Chuyện em nhờ tôi hỏi đã có tin tức rồi.” Anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt.

“Thật sao?”

Nhìn ánh mắt trong suốt của cô, trong mắt Giang Tầm hiện lên ý cười, “Ừm.”

Sau đó, anh cẩn thận kể chi tiết cho cô biết, lại gợi ý nơi mà người nhà mình đề nghị đóng góp nói cho cô biết.

“Em cứ từ từ suy nghĩ đi, xem xem đóng góp vào đâu thì phù hợp.”

Lâm Kinh Nguyệt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Ừm, cám ơn anh.”

Giang Tầm đã nói rất rõ ràng, nơi đóng góp còn đưa ra ba đề nghị, vừa vặn, ba chỗ này cô cũng đã tự mình suy nghĩ trước.

Mấy ngày nay cô cũng bắt tay vào viết một chút, chỉ cần chỉnh sửa lại một phen là có thể gửi ra ngoài.

“Nếu em muốn kiếm tiền, em cũng có thể làm phiên dịch cho tòa soạn mà.” Giang Tầm nói.

“Không cần, viết báo cũng rất tốt.” Cô không có nhiều năng lượng để làm thông dịch viên, vì rất mệt mỏi.

“Em thích là được rồi.”

Lâm Kinh Nguyệt đột nhiên bị nụ cười lấp lánh của anh làm cho ngây người một chút, “Lực sát thương của anh cũng quá lớn.”

“Khụ khụ...” Giang Tầm có chút ngượng ngùng quay đầu ho nhẹ một tiếng.

Vành tai cũng hơi đỏ.

Tay Lâm Kinh Nguyệt có chút ngứa, cô gãi ngón tay một cái, cuối cùng vẫn từ bỏ ý niệm tội lỗi ở trong đầu.

“Em... Gặp người xấu sao?” Giang Tầm suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn muốn giúp Lâm Kinh Nguyệt trút giận.

Anh không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng nếu cô làm chuyện xấu với mục đích tốt thì cũng không đẹp đẽ gì.

“Ý anh là hai người hôm qua?” Lâm Kinh Nguyệt có chút ngạc nhiên khi anh lại biết được chuyện đó.

“Ừm, Tôn Gia Bảo nói.” Giang Tầm quay đầu bán đứng Tôn Gia Bảo.

“Không sao đâu, tôi có thể tự mình giải quyết.”

“Tôi nhờ người khác điều tra về bọn họ một chút, đến lúc tôi sẽ đem tư liệu của bọn họ cho em.” Cô muốn xử lý thế nào, thì tùy cô đưa ra quyết định.

Lâm Kinh Nguyệt có chút tò mò về gia thế của Giang Tầm, làm sao ở chỗ này anh ấy cũng có thể nhờ người ta giúp? Lại là chiến hữu của ba anh ấy sao?

Nhưng cô không hỏi.

“Được, nếu như bọn họ thật sự vi phạm pháp luật, vậy thì không cần tôi ra tay, cứ việc đưa bọn họ đi vào trại cải tạo lao động là được rồi.” Cô không muốn làm bẩn tay mình.

“Còn về phía Lâm Tâm Nhu, trong lòng tôi tự có tính toán.”

“Ừm, tôi bảo Tôn Chí Viễn trước năm nay quay về thăm người thân.”

Lâm Kinh Nguyệt bất ngờ quay đầu, ánh mắt thần kỳ nhìn anh nói: “Anh biết chuyện mà Lâm Tâm Nhu làm à?”

Để Tôn Chí Viễn quay về, tóm lại là nhất định không phải là để cho anh ta nhìn mẹ mình uốn nắn Lâm Tâm Nhu.

“Khụ khụ, ngày hôm đấy tôi cũng nhìn thấy.” Giang Tầm có chút ngại ngùng, “Sau đó em lại đi gặp Tôn Thiết Trụ một lần.”

“....” Được rồi.

Tôn Thiết Trụ ở trong đại đội chơi bời lừa gạt, nhưng anh ta lại có cha mẹ tốt, đem anh ta chiều chuộng hết mực, cả nhà anh cả, anh hai, bao gồm cả cháu gái bảy tuổi của anh ta đều phải đi làm, trong nhà không thiếu điểm công, mẹ của anh ta cũng thấy tội nghiệp anh ta, không muốn anh ta chịu khổ, nên không để cho anh ta đi làm.

Vì vậy, thỉnh thoảng anh ta cũng có thể mang theo một chút đồ tốt, mà Lâm Tâm Nhu lại bị Tiền Quế Hoa quản, mặc dù không đến nỗi chết đói, nhưng những thứ tốt thật sự là không thấy đâu.

Tiền ở trong tay cô cũng không nhiều, trước sau chỉ có bảy mươi tệ, còn phải bỏ ra một ít để mua đồ, bây giờ ở trong tay cũng chỉ còn ba mươi, bốn mươi tệ, nên cô cũng không dám dùng.

Mà Tôn Chí Viễn trước khi đi không biết là quên hay là làm sao đó, anh ta vốn dĩ không cho cô tiền.

Lâm Kinh Nguyệt nhìn thấy thịt mà Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa ăn, chính là Tôn Thiết Trụ đưa.

Giang Tầm chuyển đề tài, “Em muốn trở về không?”

“Đợi lát nữa đi, tôi phải nhặt chút củi rồi mới trở về.” Mỗi lần đi lên núi cô đều thuận tiện nhặt củi về, việc này cũng đã trở thành thói quen của Lâm Kinh Nguyệt.

Cô cũng không ngờ tới bản thân mình là thích ứng tốt như vậy.

“Tôi giúp em.”

“Được.”

Hai người nhìn nhau mà cười, cùng nhau nhặt củi trên núi, sau đó mới trở về Tri Thanh điểm.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau trở về, người ở Tri Thanh điểm cũng đã quen.

Nếu như trước kia, còn có người nói hai câu, nhưng bây giờ... họ không dám, hai người bọn họ đều không phải là người tốt gì.

Trần Xuân Lan trong lòng ghen tị, nhưng thấy Tôn Lương Đống bên cạnh, nên xảy ra điều kỳ diệu đó là cô ta không dám mở miệng.

Lâm Kinh Nguyệt đem củi đặt ở đống củi của mình, rửa tay xong lập tức trở về phòng, bây giờ cô vẫn chưa đói, trước tiên viết bài một chút rồi tính sau.

Cô viết bài không dài, một đêm cũng sắp viết xong, hôm sau, cô đạp xe đạp của Giang Tầm đi vào thành.

Cô đem bài viết của mình dựa theo địa chỉ của tòa soạn gửi ra ngoài, Lâm Kinh Nguyệt đang muốn chuẩn bị rời đi, thì bị nhân viên của bưu điện gọi lại, là cô gái trẻ tuổi lần trước.

“Lâm Kinh Nguyệt chờ một chút, có thư của cô.”

Lâm Kinh Nguyệt quay đầu lại, “Thư của tôi?”

Kỳ quái, sau vụ bưu kiện lần trước, còn có người viết thư cho cô ư?

Lấy được một bức thư từ An Thị, trong lòng Lâm Kinh Nguyệt có chút vi diệu, đây không phải lại là thư mà ba Lâm hay Ngô gia viết để mắng cô đấy chứ?

“Cảm ơn, sau này nếu còn lá thư nào hoặc bưu kiện của tôi, nếu tôi không tới thì cứ để Giang Tầm nhận giúp tôi.”

Nhân viên bưu điện cũng rất thân với Giang Tầm, dù sao cũng không có ai như anh ấy, trong ba ngày hai thì đã có hai ngày đến nhận bưu kiện rồi.

Ánh mắt Chu Minh Tuyết đảo quanh, “Lâm Kinh Nguyệt, cô và Giang Tầm có quan hệ gì vậy?”

“Cô quá đường đột rồi.” Lâm Kinh Nguyệt nhíu mày.

“Thật ngại quá haha, nhưng mà...” Cô nhăn nhó một chút, sắc mặt có chút đỏ, “Tôi có chút, có chút thích anh ấy, nếu như hai người không có quan hệ gì hết, vậy tôi lập tức ra tay.”

Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn Lâm Kinh Nguyệt.

Lâm Kinh Nguyệt nhìn cô một cái, “Là cô gái phải rụt rè.”

“Nếu còn rụt rè nữa thì tôi sẽ không còn cơ hội.”

Lâm Kinh Nguyệt nghẹn, “Được rồi, tạm thời chưa có, nhưng rất nhanh sẽ có quan hệ.”

“Vậy là, cô thích anh ấy à?”

Vậy mà cô còn rất phấn khích là sao? Không phải là anh ấy là người mà cô thích sao?

“Ha ha, tôi biết ngay mà, lần trước Giang Tầm nói muốn nhận bưu kiện cho cô, nhưng tôi không cho.” Chu Minh Tuyết cười đến không thẳng được thắt lưng.

Cô thật thông minh, lập tức đã biết được.

“Anh ấy còn bảo tôi không cần xen vào việc của người khác, ha ha.”

Lâm Kinh Nguyệt: “....” Cô đây là bị một cô gái nhỏ lừa sao?

“Cô quen Giang Tầm phải không?”

Chu Minh Tuyết cười rạng rỡ, “Đúng vậy, ba tôi và ba anh ay là chiến hữu.”

“Lâm Kinh Nguyệt, muốn ở bên Giang Tầm cũng không phải là chuyện dễ dàng nha, cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó nha.” Cô đầy ẩn ý mà nói: “Có điều nếu Giang Tầm đã để ý tới cô, vậy anh ấy nhất định sẽ tự mình quét sạch tất cả chướng ngại vật, chậc chậc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đối xử tốt với một cô gái như vậy.”

Cô chỉ mới hỏi thêm một câu thôi, mà lập tức bị cảnh cáo?

“Vậy sao?” Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, cũng không hỏi nhiều.

Điều này làm cho Chu Minh Tuyết lại ngạc nhiên một chút, cô ấy vậy mà lại không hỏi về gia cảnh của nhà Giang Tầm à?

Xem ra mình cũng có sức mạnh nha, mặc dù không biết sức mạnh này từ đâu tới, nhưng nó vẫn có thể khiến Chu Minh Tuyết rất tán thưởng nó.

“Tôi sắp tan sở, anh có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm được không? Tôi mời anh được không?” Cô tò mò về Lin Jingyue.

“Tôi sắp tan ca rồi, cô có thời gian không? Cùng nhau ăn tối không? Tôi mời cô được không?” Cô tò mò về Lâm Kinh Nguyệt.

“Muốn mời thật sao?” Lâm Kinh Nguyệt liếc cô một cái, “Mì Dương Xuân ở ven đường... tôi không thích.”

“......”