Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 51: Cô ấy đã thực sự thay đổi

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Hai mươi phút sau, hai người ngồi trong nhà hàng Quốc Doanh, Chu Minh Tuyết thấy Lâm Kinh Nguyệt không khách sao gọi món thịt cừu kho tộ và miến hầm thịt lợn với bắp cải, còn gọi cơm làm món chính, khóe miệng giật giật.

Nhưng mà cô nhìn vào quần áo của Lâm Kinh Nguyệt, cô có thể biết được bình thường chắc cô ấy cũng như vậy.

Chờ đồ ăn, hai người có câu có câu không nói chuyện, hai bên cũng hiểu nhau hơn một chút.

Đồ ăn vừa ra, họ vừa ăn vừa trò chuyện, khi bữa cơm kết thúc, Chu Minh Tuyết đã khoác tay Lâm Kinh Nguyệt, nói từ giờ cô sẽ là bạn tốt của cô ấy.

“Lần sau nếu cô tới đây mà không gặp được tôi, thì cô có thể đến nhà tôi tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi tới một chỗ rất tốt.” Chu Minh Tuyết nói.

Lâm Kinh Nguyệt không chỉ là người Giang Tầm thích, mà còn là kiểu người cô thích.

“Tới chỗ nào?”

“Cô đừng hỏi nữa, đến lúc đó sẽ biết, đúng rồi, đây là địa chỉ nhà tôi.” Cô lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ, nhanh chóng viết địa chỉ rồi xé xuống đưa cho Lâm Kinh Nguyệt.

“Sắc trời cũng không còn sớm nữa, cô mau về đi.” Trong thời gian này, ở trên đều không được an toàn.

Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, “Được, lần sau gặp.”

Cô đạp xe đạp rời đi, trong lòng suy nghĩ về Chu Minh Tuyết, ánh mắt trong suốt, sảng khoái hào phóng, là một cô gái rất dễ làm cho người khác có ấn tượng tốt.

Địa chỉ nhà cô ấy...

Nếu Như Lâm Kinh Nguyệt nhớ không lầm, toàn bộ khu đất này đều là người của cơ quan đơn vị.

Có điều đã là chiến hữu của ba Giang Tầm, vậy cũng chắc là không tầm thường.

Lâm Kinh Nguyệt tạm biệt Chu Minh Tuyết, sau đó cô đến trạm thu mua phế liệu một chuyến, đưa cho Hoắc lão một con gà rừng, một con thỏ rừng còn có mười quả táo, sau đó lại đổi một bộ đồ khác đi đến chợ đen một chuyến.

Đi dạo bên trong chợ đen một vòng, cô bán năm con gà, bốn con vịt, hai con thỏ rừng, vài con cá, cô đã sẵn sàng để thu tay lại rồi rời đi, thời gian cũng sắp không còn sớm nữa.

Ai biết được cô mới đi ra, đã lập tức gặp được người quen.

“Lão đệ, muốn gặp được cậu cũng khó quá nha.” Điền Dương cười tủm tỉm.

Người này có được giản được, rất khó nắm bắt.

“Làm sao vậy?” Lâm Kinh Nguyệt cười nghịch ngợm, cô biết mình sẽ trở thành mục tiêu bị người khác theo dõi.

“Lão ca đây coi trọng hàng hóa trong tay của cậu, nên chúng ta giao dịch đi?” Điền Dương nói.

Cậu ta cũng không lớn, với lại cậu ta sẽ thỉnh thoảng tới một chuyến, mà mỗi lần đều có thể lấy ra không ít thịt.

Chắc cậu ta cũng chỉ có một thân một mình lại có nhiều đồ tốt, người như vậy rất thích hợp giao dịch.

Dù sao, cậu ta cũng không thể nào có thù với lợi ích được.

“Hàng hóa của cậu cứ trực tiếp giao cho tôi, tôi sẽ cho cậu một mức giá thích hợp, đỡ cho cậu mỗi lần đều không cần phải mạo hiểm.”

Lâm Kinh Nguyệt ra vẻ trầm tư, thật ra trong lòng cô cũng đã sớm có quyết định, mỗi lần cô đến đây đều có chút phiền.

Thật tốt khi cô có thể tìm được một đại lý.

“Vậy phải xem xem, mức giá mà anh đưa ra có làm tôi hài lòng không đã.”

“Người anh em à, mời qua bên này, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện chi tiết.” Điền Dương tươi cười, nói.

Sau đó, anh ta dẫn Lâm Kinh Nguyệt đi tới cái sân lần trước mà Lâm Kinh Nguyệt mua nồi.

Sai người rót cho Lâm Kinh Nguyệt một chén trà, sau đó anh ta đi thẳng vào vấn đề, “Tôi thấy người anh em cậu về cơ bản đều đang bán thịt và hoa quả, hai thứ này, giá bán của cậu đều gần giống với chợ đen, nên mỗi cân tôi sẽ mua thấp hơn một tệ.”

Chỉ mua thịt à!

Lâm Kinh Nguyệt trong lòng hỏi thăm Điền Dương một câu, nhưng mà đối với việc anh ta chỉ mua thấp hơn 1 tệ thì cô có chút ngoài ý muốn.

Nhưng đó cũng là những gì trong lòng cô mong đợi.

Nhưng mà nghĩ lại thì cô lập tức hiểu ra, Điền Dương thu vào cũng chưa chắc là anh ta sẽ chỉ bán ở huyện thành, nói không chừng ở trong thành phố anh ta còn có mối làm ăn gì đó thì sao, mà giá cả trong thành phố đương nhiên sẽ càng đắt hơn.

“Lão đệ cảm thấy thế nào?”

Lâm Kinh Nguyệt cũng không giả bộ, gật gật đầu, “Lão ca có thành ý, đã như vậy, việc làm ăn này tôi làm, nhưng mà tôi không chắc là khi nào sẽ có hàng hóa nha.”

“Vậy cũng không sao, lão đệ có hàng hóa thì cứ việc trực tiếp đưa tới đây là được rồi.” Điền Dương không tin lời của cô, nhưng mà anh cũng không nói thêm gì.

Lâm Kinh Nguyệt thích tính rõ ràng này của anh ta, hai người lại trò chuyện một ít chi tiết, sau đó Lâm Kinh Nguyệt mới đề nghị rời đi.

Nếu không đi nữa thì thật sự sẽ muộn mất.

Cô từ chối yêu cầu ở lại dùng cơm của Dương, Lâm Kinh Nguyệt từ trong sân đi ra, rẽ trái đến chỗ không có ai, vào không gian trở về bộ dạng ban đầu, xe đạp cũng lấy ra.

......

Khi cô trở về đại đội, đã gần 6 giờ chiều, nhưng trời vẫn chưa tối.

“Chờ tôi à?” Thấy Giang Tầm ở cổng làng, Lâm Kinh Nguyệt dừng xe đạp lại.

“Ừm, tôi thấy trời sắp tối mà em vẫn còn chưa trở về.” Nếu còn đợi thêm lát nữa, anh nhất định sẽ chạy đi tìm cô mất.

Lâm Kinh Nguyệt cong khóe miệng, “Tôi không bị sao cả, anh xem sức chiến đấu của tôi đi, mấy tên rảnh rỗi kia sao có thể làm đối thủ của tôi được.”

“Ừm, em đúng là rất lợi hại.” Giang Tầm đẩy xe đạp, Lâm Kinh Nguyệt đi bên cạnh anh ấy.

“Nếu không, ừm, hay là anh dạy tôi vài chiêu đi? Như vậy tôi sẽ càng lợi hại hơn.” Lâm Kinh Nguyệt đột nhiên nói.

Cô biết thân thủ và kỹ năng của Giang Tầm không đơn giản.

Chắc chắn là hệ thống đã học được.

“Được.” Trong mắt Giang Tầm hiện lên một vệt sáng, “Mỗi buổi sáng, dậy sớm hơn một tiếng?”

Đột nhiên trong nháy mắt Lâm Kinh Nguyệt rất muốn bỏ cuộc.

Thức dậy lúc 5 giờ sáng mỗi ngày, đúng là tự ngược đãi mình.

“...... Được rồi.” Nhưng mà cô vẫn cắn răng gật đầu.

Vì bản lĩnh nên cô chấp nhận liều mạng.

Hai người xuyên qua đại đội, nhưng họ lại không nhìn thấy ở trong sân nhà của đại đội trưởng, có một đôi mắt không có ý tốt đang hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Lý Thúy Hoa không biết mình bị làm sao, mặc dù cô biết mình giận chó đánh mèo vào Lâm Kinh Nguyệt là không đúng, nhưng cô thật sự nhịn không được.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Tầm, thì cô đã thích anh ấy rồi, rõ ràng là bọn họ gặp trước, dựa vào đâu chứ?

“Thúy Hoa!” Thím Xuân cũng nhìn thấy bóng lưng của Lâm Kinh Nguyệt và Giang Tầm, lại nhìn ánh mắt con gái của mình, nhất thời bà bị hoảng sợ.

Từ khi nào mà con gái của bà lại biến thành như vậy?

“Mẹ...” Vẻ mặt của Lý Thúy Hoa cứng đờ.

“Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con không được phép có ý nghĩ gì với Tri Thanh cả, nhưng tại sao con cứ...” Thím Xuân thẩm hận sắt không thành thép*.

*Hận sắt không thành thép: Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

“Giang Tri Thanh kia vừa nhìn là biết, cậu ta không phải là xuất thân từ con nhà bình thường, đừng nói con là cô gái nông thôn, cho dù là con có là cô gái ở trong thành đi chăng nữa, thì người ta cũng chưa chắc để ý tới con, con nói xem, con dựa vào đâu chứ?” Bà nhìn con gái mình hình như sắp phế rồi, nếu giờ còn không vạch áo ra cho con bé xem, thì bà sợ nếu để lâu dài thì con bé nhất định sẽ không quay đầu lại được.

“Cậu ta ở đây đã được hơn một năm rồi, chi phí ăn mặc hay nói năng, làm việc của cậu ta mọi người đều nhìn thấy hết, không nói đến khoảng cách, người ở trong huyện con cũng gặp qua không ít người, nhưng con lại có thể so được với ai chứ? Không nói đâu xa, con nhìn xem Thái Cẩm Châu....”

“Mẹ đang muốn nói đến cả Thái Cẩm Châu còn không thích con, chứ đừng nói đến Giang Tầm?” Lý Thúy Hoa nén giọng, cắt ngang lời của thím Xuân.

Thím Xuân nhìn hốc mắt đỏ bừng của con gái mình, trong lòng không đành lòng, “Thúy Hoa, mẹ cũng vì muốn tốt cho con.”

Bà ấy nói một cách thành khẩn.

Ánh mắt của Lý Thúy Hoa cụp xuống, “Con hiểu rồi, mẹ yên tâm, con sẽ không ngu ngốc nữa đâu.”

Mặc dù thím Xuân vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng biết chuyện này cũng không phải một sớm một chiều, cho nên bà chỉ thở dài rồi không níu kéo nữa.

Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt đã ăn cơm Giang Tầm nấu.

Biết cô thích ăn cơm, anh cố ý nấu cho cô một chén cơm, xào một ít thịt xông khói xào tỏi, nấu thêm một ít canh trứng, chừng này chắc cũng đủ ăn.

Anh và Chu Nham đã ăn rồi.

Lâm Kinh Nguyệt ngồi ở bên bếp ăn cơm, Giang Tầm pha cho cô một ly sữa mạch nha.

Ngửi thấy mùi thơm của ngũ cốc tinh khiết, những người khác theo bản năng nuốt nước bọt.

Triệu Hoa nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái thật sâu, cô đúng là thật sự đã thay đổi.

Trước kia cũng vẫn là ba câu không hợp liền lập tức động thủ, nhưng so với bây giờ cũng không giống nhau, trước kia hai mắt cô đều khô khốc, giữa hai lông mày luôn có địch ý, dĩ nhiên bây giờ nó đều là một mảnh đã bình thản, ánh mắt cũng trong veo sáng ngời.