Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 49: Cô ta lợi hại đến mức nào?

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Bưu kiện không biết tên kia đã bị cô nhận, có cơ hội cô sẽ lại điều tra là ai gửi tới.

Buổi chiều cô chậm rãi đánh một sọt cỏ lợn, đang định giao nhiệm vụ thì gặp Lâm Tâm Nhu đang ở giữa sườn núi.

Lâm Tâm nhu sắc mặt tái nhợt, cô ta đang nhổ cỏ trên mặt đất.

Chậc, thật đáng thương.

Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt liếc qua, bước lại gần.

Nhìn thấy Lâm Kinh Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Lâm Tâm Nhu theo bản năng chột dạ, sau đó cô lại tỏ ra bình thường.

Những gì cô làm không ai biết cả.

Dù sao trong cuốn sách đó đã viết kết cục của Lâm Kinh Nguyệt chỉ là một bia đỡ đạn, sau này cô ta còn phải gả cho một tên thô kệch ở trên núi, trước khi gả đi thanh danh của cô ta cũng đã không còn, cô chẳng qua chỉ là để những chuyện này xảy ra sớm hơn mà thôi.

“Lâm Tâm Nhu, Tôn Thiết Trụ có khỏe không?” Giọng nói của Lâm Kinh Nguyệt giống như ma quỷ.

Tròng mắt của Lâm Tâm Nhu chợt co rút lại, còn trong lòng thì sớm đã nổ tung rồi.

Sao cô ta biết được? Làm sao cô ta lại biết được chuyện đó được?!

“Chậc, Tôn Chí Viễn nếu biết mình không thể thỏa mãn được cô, vậy anh ta có khó chịu không nhỉ?” Lâm Kinh Nguyệt cong khóe môi, trong mắt đều là ý lạnh, “Cô phải giấu cho kỹ vào nha, nếu không, lỡ bị người ta biết được đứa nhỏ trong bụng cô không phải là con của Tôn Chí Viễn, vậy thì hậu quả...”

“Nhưng chắc cũng không sao đâu, đều là người Tôn gia mà, hạt giống này dù là ai gieo đều được mà.”

Lâm Tâm Nhu hoàn toàn sửng sốt, Lâm Kinh Nguyệt thật sự biết!

“Cô nói bậy, tôi không có, vu khống người khác là phạm pháp, cẩn thận tôi kiện cô.” Người ở thời đại này một khi nhắc tới chuyện báo công an đều rất sợ hãi, Lâm Tâm Nhu gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Kinh Nguyệt.

“Được, nhân tiện để đồng chí công an đến điều tra một chút chuyện cô làm hỏng giày.”

Nghĩ đến hậu quả khi bị người ta phát hiện, trong mắt Lâm Tâm Nhu hiện lên vẻ hoảng sợ, Lâm Kinh Nguyệt lại kề sát thêm hai phần: “Em gái tốt của chị, món quà kia của em chị đã nhận được rồi, chị cũng có quà đáp lễ cho em đấy, em nhất định phải bắt được nha ~ khưa khưa ~”

Lâm Tâm Nhu giờ phút này, nhìn thấy cảm thấy nụ cười của Lâm Kinh Nguyệt thôi mà cô thấy nổi cả da gà.

Nhìn bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt đi xa, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh, tâm trạng cô chùng xuống, bụng đột nhiên cũng cảm thấy có chút đau đớn.

Cô vội vàng hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại.

Đứa trẻ này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

“Muốn chết à, chỉ mới bảo cô đi làm được một ngày mà cô đã biết lười biếng!” Tiền Quế Hoa đứng thẳng người lên liền phát hiện Lâm Tâm Nhu đang ngây ngốc, nên bà chửi bới.

“Mẹ, con có chút không thoải mái.”

“Sao hả, cũng không phải là bắt cô đi cuốc đất hay cày ruộng gì, mới làm được bao nhiêu mà đã kêu mình không thoải mái, làm việc mau lên, nếu không khi về nhà cũng đừng hòng ăn cơm.”

Lâm Tâm Nhu ủy khuất, nhưng vẫn tiếp tục cúi người xuống nhổ cỏ.

Hốc mắt cô đỏ lên.

Nhưng bây giờ không ai đau lòng vì cô.

“Có việc gì?” Nửa đường, Lâm Kinh Nguyệt bị một người đàn ông chặn đường.

Người này hình như là cậu con trai nhàn rỗi kia của thím Lưu.

Tôn Gia Bảo liếc mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái, “Cái kia, Tam ca bảo tôi nói cho cô biết một tiếng, chuyện cô đã dặn dò hai ngày nay vẫn chưa có cơ hội, có cơ hội anh ấy sẽ ra tay.”

Người phụ nữ này đến rốt cuộc là lợi hại đến cỡ nào, mà ngay cả hai anh em tam ca cũng phải sợ hãi cô ta.

Tam ca?

Lâm Kinh Nguyệt nhớ tới hai tên bị đánh trong rừng cây nhỏ, một tên trong số đó hình như cũng tên là lão tam.

“Ừm, tôi biết rồi.” Cô nhàn nhạt gật đầu.

Nhớ là được rồi, cô cũng không để bụng sớm hay muộn gì đều như nhau.

Tôn Gia Bảo tò mò nhìn bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt, chính là cô ta, một đánh năm, đánh mấy tên Lý Đồng Chùy đến gần chết, còn thu được mười đồng.

Thật đáng tiếc khi mình không thể nhìn thấy được cảnh đó.

“Tôn Gia Bảo, cậu làm cái gì vậy?” Chu Nham và Giang tìm tới, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Kinh Nguyệt, họ có không vui.

“Mấy trò vặt kia của cậu nên thu lại chút đi, Lâm Tri Thanh không phải là người mà cậu có thể chọc vào.”

Tôn Gia Bảo nhìn thấy hai người, rụt cổ lại, “Tôi không có khi dễ Lâm Tri Thanh.”

Năm ngoái khi Giang Tìm tới, một đánh năm, dùng một trận để thành danh, một trong số đó là Tôn Gia Bảo.

Anh ta có một bóng ma tâm lý rất lớn đối với Giang Tầm.

“Ngay cả hai anh em Tam ca cũng không phải là đối thủ của cô ấy, tôi thì tính là cái cọng hành nào, tôi nào dám lượn lờ trước mặt cô ấy chứ.” Tôn Gia Bảo cười hắc hắc, lấy lòng nhìn Giang Tầm.

“Ý cậu là sao?” Ánh mắt Giang Tầm lạnh lẽo.

“Giang ca, anh không biết sao?” Anh ta không biết xấu hổ kéo gần khoảng cách.

Ánh mắt tự giác của Tôn Gia Bảo cũng không tệ lắm, vừa rồi nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Giang Tầm, chắc chỉ có thằng mù mới nhìn không ra, Giang Tầm có ý với Lâm Kinh Nguyệt.

“Nói...”

“Ngày hôm qua, Lâm Tri Thanh đi vào thành...” Anh ta như được lên dây cót, đem mọi chuyện nói một lượt.

“Nghe bọn họ nói là em gái của Lâm Tri Thanh đưa tiền cho bọn họ, rồi bảo bọn họ làm.” Phát hiện sắc mặt của Giang Tầm càng ngày càng lạnh, cổ Tôn Gia Bảo sắp rụt vào trong bụng.

Chu Nham bực mình giẫm chân mạnh xuống đất: “Mẹ kiếp, Lâm Tâm Nhu kia đúng là người phụ nữ độc ác!”

“Giang ca, làm sao bây giờ?”

Giang Tầm giật giật khóe miệng một chút, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, “Cứ để cho bọn họ làm theo ý của Kinh Nguyệt làm rồi tính sau.”

Tôn Gia Bảo vuốt ve da gà trên cánh tay, giờ anh ta hận không thể cách xa Giang Tầm một chút.

Anh ta cũng ở trong lòng âm thầm thắp ba cây nhang cho hai anh em lão Tam.

Đắc tội Giang Tầm, không còn đường sống.

“Người phụ nữ đó thì sao? Cứ để cho cô ta nhởn nhơ như vậy sao?” Chu Nham cười lạnh, cô gái mà Giang ca coi trọng, người nào dính vào thì người đó chết.

“Tôi nhớ là Tôn Chí Viễn làm lính ở tỉnh Thanh à?”

“Hình như là như vậy.”

Tôn Gia Bảo to gan xích lại gần, “Đúng vậy, Giang ca.”

Giang Tầm nhìn anh ta một cái, sau đó nói với Chu Nham, “Anh trai cậu cũng ở bên đó, nhân tiện, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thăm anh ấy.”

“Giang ca, anh muốn...”

“Để Tôn Chí Viễn về nhà thăm người thân.” Giang Tầm à một tiếng, không nói gì nữa.

Nhưng Chu Nham và Tôn Gia Bảo đều biết, chuyện anh muốn làm nhất định sẽ không đơn giản.

Mấy vết thương trên người của Lý Đồng Chùy và Tôn Thiết Trụ ở trong đại đội đã sớm khỏi, nhưng bọn họ cũng không dám tới tìm Lâm Kinh Nguyệt gây phiền phức nữa, một là bởi vì bọn họ bị trận đòn kia làm cho khắc cốt ghi tâm.

Hai là, Giang Tầm còn ở sau lưng xử lý bọn họ một trận nữa, bây giờ mấy người họ đều có chút ngoan ngoãn.

Ở Tri Thanh điểm, Lâm Kinh Nguyệt vừa trở về đã nhìn thấy Trần Xuân Lan nghiến răng cười với cô, bộ dạng cô giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Trần Xuân Lan cũng không để ý, “Lâm Kinh Nguyệt, hôm nay chúng tôi được ăn cá đó.”

Cô ta lắc lư cái xô trong tay, bên trong có hai con cá chép to bằng bàn tay.

Ăn cá thì ăn cá, liên quan gì đến tôi?

Lâm Kinh Nguyệt không hiểu tại sao.

Mạch não của Trần Xuân Lan này đúng là thật sự không tầm thường, Lâm Kinh Nguyệt nhớ là lúc cô mới tới Tri Thanh điểm, cô phát hiện hình như cô ta có ý với Giang Tầm mà, nhưng không lâu sau, cô ta đã một lòng một dạ với Tôn Lương Đống rồi.

Cũng không biết cô ta bị chập dây thần kinh nào nữa.

Giang Tầm: Tôi tự tay bóp đào hoa, ai có thể so?

“Hôm nay cô ăn gì?” Mặc kệ vẻ mặt của Lâm Kinh Nguyệt như thế nào, Trần Xuân Lan cũng không thèm để ý, không những vậy cô ta còn xích lại gần hỏi Lâm Kinh Nguyệt.

“...... Không ăn gì cả, tôi uống gió Tây Bắc.”

Nụ cười đang tươi cười của Xuân Lan cứng đờ, “....”

“Hồ ly tinh.” Cô bĩu môi, thấy Lâm Kinh Nguyệt chỉ mặc một bộ quần áo hết sức bình thường, như vẫn như cũ xinh đẹp rạng rỡ, sự ghen tị trong lòng lại không áp chế được.

“Não tàn.” Lâm Kinh Nguyệt học cô ta bĩu môi.

“Ý gì?”

Lâm Kinh Nguyệt ngẩng cao đầu, vẻ mặt cao thâm khó dò đi vào phòng, để lại Trần Xuân Lan vẻ mặt ngây ngô, hỏi Hạ Nam ở bên giếng, “Cô ta nói vậy là ý gì?”

Hạ Nam lắc đầu, “Không biết.”

Trong lúc nói chuyện, Tôn Lương Đống bước vào, thấy Trần Xuân Lan còn chưa nấu cơm, bất mãn nhíu mày, “Sao còn chưa nấu cơm nữa? Cô muốn tôi chết đói có phải không?”

Trần Xuân Lan lập tức lộ ra một nụ cười, “Giờ em làm ngay đây, hôm nay nấu canh cá cho anh ăn.”

Nói xong cô điên cuồng đi vào nhà bếp.

Hạ Nam, “....” Đột nhiên có chút hiểu.