Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 24.1: Cả nhà đều là ᗷiếи Ŧɦái

Đoàn người Lâm Kinh Nguyệt chạy đến bờ sông, Lâm Tâm Nhu đã sớm được cứu tới ra, cô khóc lóc lau nước mắt, sắc mặt trắng bệch, dường như chịu ủy khuất rất lớn.

“Tân Kiến, Triệu Hoa ca, em, thanh danh của em không còn nữa, em cũng không sống nổi nữa. Hai người mau đi báo cảnh sát đi, nói có người vu khống em, muốn ép em đi chết...” Cô nức nở, hận ý xẹt qua đáy mắt cô.

Cô không muốn dính líu đến một kẻ chân lấm tay bùn nên mới phải dùng đến chiêu này.

Lúc này, trong lòng Lâm Tâm Nhu oán hận Tôn Chí Viễn, cô vốn không bị sao cả, ai bảo anh ta cứu cô làm chi?

“Chị, chị yên tâm, nếu chị xảy ra chuyện, em nhất định sẽ báo thù cho chị!” Lâm Tân Kiến đỏ hốc mắt nói, trong mắt đều là hận ý.

Mọi người bên cạnh rùng mình một cái.

Biết cậu ta không phải nói dối, Tiền Quế Hoa vốn dĩ còn hùng hùng hổ hổ nhất thời nghẹn một chút, không dám nói chuyện.

Triệu Hoa đối mặt với Lâm Tâm Nhu đang khóc như mưa, cộng với sắc mặt cũng đang tái nhợt của cô, nỗi đau trong lòng gần như lấn át anh ta, vì vậy anh ta đương nhiên đồng ý, quay người muốn đi báo cảnh sát.

Đại đội trưởng cùng Tôn Chí Viễn chạy tới chậm vài bước sắc mặt đều đen sậm, đặc biệt là Tôn Chí Viễn, trông có vẻ mệt mỏi.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ còn muốn thế nào nữa?”

Tiền Quế Hoa mở to hai mắt, “Mẹ, mẹ cái gì cũng không làm, là tiểu tiện nhân này đột nhiên tới gần, sau đó kéo mẹ tới, rồi liều lĩnh nhảy xuống sông, chuyện này không liên quan gì đến mẹ cả.....”

Bà gắt gao trừng mắt nhìn Lâm Tâm Nhu, trong lòng lạnh lẽo, tiểu tiện nhân này thật sự là bất ngờ đi ra ngoài.

Vậy mà cô ta lại không để ý đến mạng của mình, tóm lấy bà!

“Hu hu hu, Tân Kiến à, Tri Thanh như chúng ta tới nơi này, cô đơn lẻ loi, không nơi nương tựa, chịu thiệt thòi, cũng chỉ có thể nói với cảnh sát, còn chỗ ba mẹ, đều là người làm con như chúng ta uổng phí tấm lòng của họ.....” Lâm Tâm Nhu khóc lóc thảm thiết.

Dường như tiếp theo, cô ta lại muốn nhảy xuống.

“Tiền Quế Hoa!” Đại đội trưởng đen mặt, sau đó nói với Tôn Chí Viễn, “Mau đưa mẹ cậu trở về!”

“Tiểu Lâm Tri Thanh à, những tin đồn trong đại đội tôi sẽ giúp cô làm sáng tỏ, mọi người tới đây để giúp đỡ xây dựng nông thôn mới, tôi thân là đại đội trưởng, nhất định sẽ không để cho mọi người phải chịu ủy khuất.” Ông lại nhìn về phía Lâm Tâm Nhu nói.

Tri Thanh mấy năm nay đều ầm ĩ đến lợi hại, nếu thật sự lỡ như có chuyện gì xảy ra, đại đội trưởng như ông cũng khó mà thoát tội.

“Tiểu Lâm Tri Thanh, tôi thay mẹ mình xin lỗi cô, chút tâm ý này, coi như là bồi thường cho việc cô chịu ủy khuất, hy vọng cô đừng so đo với mẹ tôi.” Tôn Chí Viễn bất đắc dĩ đưa cuộn vải màu xanh lá cây dài bốn thước qua, đây là vải mà anh đã mua để dùng trong việc kết hôn.

Ngày mai, anh sẽ mua lại cho đồng chí Vương.

“Con điếm kia, mày dám lấy!” Tiền Quế Hoa nhìn chằm chằm Lâm Tâm Nhu như sắp thủng thành một cái lỗ.

Lâm Tâm Nhu co rúm lại: “Đồng chí Tôn, không, không cần đâu, anh đã cứu tôi, tôi...”

“Nói đến cũng có chút buồn cười nha, Tiểu Lâm Tri Thanh này, tôi nhớ là cô biết bơi mà, sao rơi xuống nước rồi, còn cần người ta cứu vậy?” Đột nhiên, một giọng nói không có ý tốt vang lên, làm gián đoạn diễn xuất của Lâm Tâm Nhu.

Vẻ mặt của cô ta nhất thời cứng đờ.

Hiện trường cũng im lặng, mọi người nhìn Lâm Tâm Nhu vẻ mặt đang cứng ngắc, không dám tin.

Lâm Kinh Nguyệt liếc mắt nhìn Đỗ Kiến Quốc đang nói chuyện, cười lạnh.

Còn nhớ lúc ở trên tàu, người này còn ra mặt giúp Lâm Tâm Nhu, nói đến đây, ngắn ngủi khoảng mười ngày, vậy mà anh ta đã thay đổi.

“Anh nói nhảm cái gì đó?” Lâm Tâm Nhu phản bác một câu: “Tôi...”

“Chuyện cô biết bơi vẫn là chị của cô nói, Tri Thanh mới tới đều biết.” Đỗ Kiến Quốc nhìn thoáng qua Lâm Kinh Nguyệt đang xem kịch.

Cô ta đây là đang muốn đứng ngoài cuộc sao? Hai chị em này, một anh người đều không thích.

Lâm Kinh Nguyệt không hiểu sao lại bị liên lụy.....