Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 23.2: Danh tiếng đã bị phá hủy

Quả nhiên, buổi chiều khi đi làm về, chuyện Vương Tuyết Bình và Lâm Tâm Nhu bị Tôn Chí Viễn sờ soạng liền truyền ra ngoài.

Đúng là tuyệt thật!

Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt co giật, Tiền Quế Hoa này thật đúng là tác phong tao nhã, chắc là bà ta nghĩ là, hai người này có một người trở thành con dâu của bà cũng không thiệt thòi.

Dù sao loại chuyện này đàn ông cũng không thiệt thòi.

“Ngu xuẩn!” Chu Nham bưng cơm trắng ra, gắp một miếng trứng xào, chửi bới.

Tôn Chí Viễn là quân nhân, tiền đồ vợ lượng, người mẹ này thật đúng là ánh mắt thiển cận.

Giang Tầm không đáp lời, Lâm Kinh Nguyệt cười tủm tỉm, cũng không nói nhiều.

Bên kia, Vương Tuyết Bình và Lâm Tâm Nhu suýt nôn chết.

Nhưng bọn họ không biết phải làm gì bây giờ, có câu nói một miệng tung tin đồn, một miệng bác bỏ.

Muốn sống bình yên đúng thật là không dễ dàng a.

So với Vương Tuyết Bình, người buồn hơn là Lâm Tâm Nhu, cô phát hiện từ sau khi mình rơi xuống nước, cái gì cũng không thuận lợi.

Bây giờ thì hay rồi, danh tiếng cũng đã bị hủy.

Trong lòng hận Trần Xuân Lan cùng mình đánh nhau, càng thêm hận Lâm Kinh Nguyệt, cô tìm cơ hội lôi kéo Triệu Hoa để dỗ dành một phen, phí công phí sức cuối cùng cũng mang người dỗ dành ổn thỏa.

Mà Vương Tuyết Bình thì khó khăn, khi Tiền Quế Hoa dẫn người tới đây một lần nữa, cô ta đồng ý gả cho Tôn Chí Viễn.

Tiền Quế Hoa dương dương đắc ý rời đi, lại không nghĩ tới, chân sau Vương Tuyết Bình đã lập tức chạy đi tìm Tôn Chí Viễn.

Không biết họ đã nói cái gì, tóm lại sau khi trở về sắc mặt cô ta cũng không tệ lắm.

Lúc này, bếp của Giang Tầm và Chu Nham cũng đã khô, Lâm Kinh Nguyệt cũng tách ra ăn với bọn họ.

Hôm nay, cô không kịp nấu bữa sáng, cô mang theo cơm nắm xuống ruộng ăn bữa sáng.

Vừa ăn cơm vừa nghe bát quái, hôn sự của Tôn Chí Viễn và Vương Tuyết Bình đã nhanh chóng định ra, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, Vương Tuyết Bình cũng không kịp gửi thư về cho gia đình.

Tôn Chí Viễn trở về thăm người thân cũng là vì xem mắt, kết quả báo cáo điện tín nhắc nhở anh ta phải trở về, rất nhanh liền xuống.

“Hôm nay, đại đội trưởng còn cho Vương Tri Thanh nghỉ, bảo cô ấy đi mua đồ cưới, không biết cô ấy có thể lấy của hồi môn gì.” Thím Lưu vừa ghen tị vừa hâm mộ.

“Cô gái trong thành phố có không ít đồ cưới.” Trong lòng thím Hoa cũng không thoải mái.

Nhưng mà nghĩ đến con dâu mình sắp vào cửa, sắc mặt bà cũng hòa hoãn lại.

“Nhị Cẩu Tử, con đều sắp phải kết hôn rồi, còn chạy tới trước mặt Lâm Tri Thanh, không sợ mẹ con đánh gãy chân con à!” Thím Lưu tinh mắt nhìn thấy Nhị Cẩu Tử chạy tới, lớn tiếng quát to, mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn.

Lâm Kinh Nguyệt trợn tròn mắt, đây chính là hai người vừa rồi còn đang bát quái, chớp mắt đã phân thành hai phe.

“Thím Lưu, có phải bà muốn đánh nhau không?” Cô nhìn nhàn nhạt nhìn qua.

Thím Lưu: “.....”

Trong nháy mắt mọi người im lặng.

Thím Hoa trừng mắt nhìn cô một cái, lại lo lắng nhìn về phía con trai mình, “Nhị Cẩu, có chuyện gì?”

“Mẹ, con tới tìm mẹ.” Nhị Cẩu Tử gãi đầu, cũng không dám nhìn Lâm Kinh Nguyệt ở bên kia.

“Mẹ, Thúy Hoa nói..... muốn con. Muốn con, ngày mai cùng cô ấy đi huyện thành đến nhà của cô cô, con gái của cô cô nhà cô ấy sắp phải lấy chồng.” Nhị Cẩu Tử nói xong, mặt đều đỏ thành mông khỉ.

“Vậy thì tình cảm cũng tốt đó, đi đi. Đi đi, đợi lát nữa mẹ sẽ xin phép đại đội trưởng giúp con.” Thím Hoa vui vẻ khi thấy con dâu tương lai và con trai mình có tình cảm tốt, làm sao bà có thể từ chối.

Nhị Cẩu Tử gật đầu chạy đi, chạy đến một nửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lâm Kinh Nguyệt.

Cô nương mười tám tuổi khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, ngồi trên mặt đất càng không hợp, cô ấy dường như nên cao cao tại thượng mà sống, sống một cuộc sống được nuông chiều.

Nhị Cẩu Tử cũng không biết mình làm sao lại có ý nghĩ như vậy.

Anh lắc đầu, bỏ qua sự thất vọng và cay đắng trong lòng, rồi rời đi.

“Thím Hoa, nhà thím lúc nào thì làm đám cưới nhỉ? Con muốn được uống một ly rượu mừng.” Lâm Kinh Nguyệt ăn cơm nắm xong, thấy ánh mắt thím Hoa nhìn cô có chút phức tạp, cô cười rạng rỡ.

Thím Hoa... Tiểu nha đầu này, da mặt đúng thật dày.

“Không biết nữa, đến lúc đó nói sau đi.” Bà nói cho có lệ, thầm nghĩ, tôi cũng không dám mời cô tới đâu, lỡ như cô đem con dâu của tôi làm cho nó phát khóc, tôi đi đâu khóc mà tìm nó về đây?

Lâm Kinh Nguyệt cười tủm tỉm thu hồi ánh mắt, đeo găng tay bảo hộ bắt đầu nhổ cỏ.

Cỏ trong cánh đồng này không thể cắt sạch bằng lưỡi hái được.

Tội nghiệp cho đôi tay của cô.

“Lâm Tri Thanh, em gái cô bị vợ của Chi Thư ép nhảy sông kia kìa, cô còn không mau đi xem sao?” Trên bờ ruộng đột nhiên vang lên một giọng nói rất sắc bén, làm Lâm Kinh Nguyệt giật nảy mình.