Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 23.1: Danh tiếng đã bị phá hủy

Thật ra Lâm Kinh Nguyệt không biết, lúc trước mẹ cô gặp chuyện không may, trong xưởng không chỉ đặc cách chia cho ông Lâm một căn nhà hai phòng một ngủ một phòng khách, còn cho ông Lâm 800 tệ tiền lương hưu, mặt khác còn để lại cho cô một suất công việc.

Ngoài ra, giám đốc nhà máy còn bí mật cho ông Lâm 500 tệ phí bịt miệng, bình thường cũng ở trong sáng âm thầm cho ông Lâm không ít chỗ tốt.

Tất cả đều chỉ vì bởi vì mẹ của nguyên chủ chết, ngoại trừ là vì bảo vệ vật tư trong nhà máy, càng là vì giúp hai vợ chồng giám đốc nhà máy gánh vác trách nhiệm, còn trong lúc vô tình cứu được con trai của giám đốc nhà máy một mạng.

Đương nhiên, chuyện này ngoại trừ một nhà ông Lâm và giám đốc nhà máy biết, không có người thứ ba nào biết cả.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ba Lâm mỗi tháng có thể cho Lâm Kinh Nguyệt hai mươi đồng, thì ra ông ta còn có nhiều tiền như vậy.

Bọn họ mấy năm nay tiêu xài cũng không ít.

Điện tín của Lâm Tâm Nhu gửi tới đã nổi lên sóng gió trong nhà máy, người kia nhìn ba Lâm không vừa mắt nên đã tung ra ngoài.

Tác phong không tốt đã là chạy không thoát, lại thêm một ít thao tác, trực tiếp khiến ông Lâm bị đình chỉ công tác.

Ngay cả Hồ Thúy Hỉ cũng không thoát khỏi.

Theo lý thuyết có giám đốc nhà máy ở đây, người khác cũng không thể động đến bọn họ, nhưng mọi chuyện đúng là trùng hợp thế này, một phó giám đốc nhìn chằm chằm vào vị trí của giám đốc nhà máy, dùng một nhược điểm khác để lật đổ giám đốc nhà máy.

Ông Lâm ngã xuống, người cũng xong đời.

Căn nhà bị thu hồi, công việc cũng không còn, hai người xám xịt trở về nhà mẹ đẻ của Hồ Thúy Hỉ.

Ba Lâm cũng bắt đầu khoe khoang, mấy năm nay Hồ Thúy Hỉ cho nhà mẹ đẻ bà bao nhiêu chỗ tốt, còn có hơn một ngàn tệ, nếu Hồ gia không phun ra, ông ta làm sao có thể buông tha bọn họ?

Sau đó, một cuộc sống bắt đầu tra tấn lẫn nhau, gà bay chó sủa bắt đầu.

Lời sau là Lâm Kinh Nguyệt tự nghĩ ra, ba Lâm và Hồ gia nhất định phải khoá chặt với nhau cùng chết.

Cô trực tiếp đốt lá thư.

Bọn họ đều sống không tốt, vậy mới có thể bồi thường nguyên chủ nha, đó cũng là một cái mạng nha.

Nhưng Hồ Thúy Hỉ thật đúng là lợi hại, loại tình huống này cũng có thể gửi tiền cho Lâm Tâm Nhu và Lâm Tân Kiến được, chậc.

Ngày hôm sau, chuyện Lâm gia gửi tiền cho Lâm Tâm Nhu không biết thế nào mà truyền ra ngoài, mấy thím trong đại đội nói đùa: “Quế Hoa, Vương Tri Thanh chướng mắt đại lang nhà bà, bà có thể tìm Tiểu Lâm Tri Thanh nha, trong nhà cô ấy cũng không tệ, với lại cô ấy cũng bị đại lang sờ soạng.”

“Đúng vậy, đúng vậy, không gả cho đại lang cô ấy cũng không thể gả ra ngoài.”

“Vận khí của bà thật không tệ, đều là cô gái xuất thân từ trong thành phố.” Một số người nói ra nhưng vẫn toả ra mùi chua (ghen tị).

Trong lòng đúng thật là rất hâm mộ.

Cô gái trong thành mặc dù yếu đuối, nhưng trong tay có nhiều tiền nha, ở nông thôn nhà ai lại bằng lòng cho con gái mình mấy chục tệ làm của hồi môn?

Tiền Quế Hoa là tên của thím Tôn, bà liếc mắt, nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt đang dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái, “Lâm Tri Thanh, trong nhà cô thật sự gửi tiền cho Tiểu Lâm Tri Thanh rồi sao?”

Hôm nay, ruộng của mấy thím khác và Lâm Kinh Nguyệt vừa vặn ở bên cạnh đội Tiền Quế Hoa.

Cô đứng thẳng lưng lên, quang minh chính đại lười biếng, “Coi như là vậy đi, dù sao cũng không gửi cho tôi.”

“Vậy cô thật đúng là đáng thương a, sống dưới tay mẹ kế.” Thím Lưu đúng lúc mở miệng, đả kích vào đúng thời điểm.

Khóe miệng Lâm Kinh Nguyệt giật giật, “Cẩn thận.”

Không phải buổi sáng lúc cô không chú ý đã giẫm vào chân cô rồi sao? Giờ còn muốn tìm cách bổ sung nữa sao?

Tiền Quế Hoa ánh mắt ùng ục chuyển động, trong lòng có chút tính toán nhỏ.

Gia đình Lâm Tâm Nhu hẳn là cũng không tệ.

Thấy bà có chủ ý, Lâm Kinh Nguyệt cũng không nói nhiều.