Lâm Kinh Nguyệt vẫn làm xong nhiệm vụ của mình, lòng bàn chân vẫn như được thoa dầu, lúc cô trở về, Giang Tầm và Chu Nham đã trở về, hai người họ đang xây xây một cái bếp lò bên cạnh căn bếp chung của Tri Thanh điểm, bọn họ cũng không tính dùng bếp ở Tri Thanh điểm.
Lâm Kinh Nguyệt nhìn thoáng qua, “Hôm nay, chúng ta có nên ăn cùng nhau không?”
Bếp lò của hai người trong chốc lát sẽ không dùng được, chắc phải hơn hai ngày nữa mới dùng được, họ còn phải đi mua nồi.
“Được.” Giang Tầm cười cười.
“Vậy hôm nay ăn gì?” Sau này, muốn thường xuyên nếm được tay nghề Giang Tầm cũng không dễ dàng gì, Lâm Kinh Nguyệt hạ quyết tâm hưởng thụ thêm mấy bữa.
“Cơm hầm thịt xông khói?” Anh còn có hai cân thịt khô.
“Được.”
Chu Nham... Được rồi, ý kiến của anh ta vẫn không quan trọng như mọi khi.
Lúc Giang Tầm nấu cơm, người ở Tri Thanh điểm lục tục trở về, vừa đến trong viện liền ngửi thấy mùi thịt, nhất thời tinh thần phấn chấn lên.
Ba người này lại muốn ăn cái gì?
Trong lòng họ cũng ghen tị không chịu nổi.
Lâm Tâm Nhu được Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến đỡ, sắc mặt rất xấu.
Hôm nay ở dưới ruộng ngất xỉu, còn bị châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phen, chỉ riêng tính khí cao ngạo của cô ta, nhất định đã tức giận không ít.
“Lâm Tâm Nhu, Lâm Tân Kiến có ở đây không? Tôi có thư của hai người.” Bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng người đưa thư.
“Lâm Kinh Nguyệt có ở đây không? Ở đây cũng có một lá thư của bạn, Giang Tầm có một kiện hàng!”
Hầu hết thời gian bưu kiện đều phải đi lên huyện lấy, nhưng có đôi khi người đưa thư sẽ gửi thư đến, sẽ tiện thể mang theo một ít.
Cửa lớn của Tri Thanh Điểm mở ra, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn thấy bưu kiện của Giang Tầm.
Anh bạn này, có bao nhiêu thứ tốt trong đó?
Giang Tầm mới nhận bưu kiện, Lâm Tâm Nhu vốn vừa nằm xuống đã lao ra ngoài.
“Thư của tôi, tôi là Lâm Tâm Nhu...” Cô lo lắng nhìn.
Có trời mới biết, cô chờ thư chờ đến mức sắp tuyệt vọng luôn rồi.
Nhanh chóng ký nhận, cô không quan tâm đến những chuyện khác, liền ở trong sân mở thư ra, thư do Hồ Thúy Hi viết, kể về những chuyện gần đây.
Ngoài ra còn có một phiếu chuyển tiền hai mươi nhân dân tệ.
Tuy nhiên, Lâm Tâm Nhu cũng bất chấp đơn hàng chuyển tiền, sắc mặt trắng bệch nhìn bức thư, lung lay như sắp đổ.
Triệu Hoa vội vàng đỡ lấy cô.
Họ là mối quan hệ đối tượng, cũng như mọi người đều đã biết.
“Chị, chị làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Tân Kiến trong lòng lộp bộp một chút.
Cậu ta vội vàng nhặt tờ giấy lên và nhìn lướt qua.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không tò mò ai viết thư cho cô, trực tiếp ký nhận xong, rồi ngồi xem kịch.
Lâm Tân Kiến đọc xong thư, sắc mặt cũng trắng bệch.
Hai chị em bất ngờ nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, ánh mắt kia dường như là muốn đem Lâm Kinh Nguyệt ăn tươi nuốt sống.
Lâm Kinh Nguyệt nhún vai, “Muốn thì xông lên nha, vậy đừng lề mà lề mề như vậy, mau lên!”
Bộ dạng như nóng lòng muốn thử của cô, khiến lý trí của Lâm Tâm Nhu dần trở lại.
“Tân Kiến!” Cô lôi kéo Lâm Tân Kiến đang nghiến răng nghiến lợi, nhặt bức thư và phiếu chuyển tiền rời đi.
Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, có chút lý trí, không tệ không tệ.
Cô dùng ngón tay búng búng lá thư trong tay, gật đầu với Giang Tầm, rồi trở về phòng mình.
Nét chữ trên bức thư là lạ, cô tò mò mở ra.
“Lâm Kinh Nguyệt, mày là một con bạch nhãn lang, không có lương tâm...”
Mở đầu bức thư là những lời chửi rủa, mấy lời mắng đến khó coi, ba Lâm muốn giả vờ cũng không thể giả vờ nữa.
Từ bức thư, cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Mọi chuyện đều phải bắt đầu từ bức điện tín Lâm Tâm Nhu gửi về, bức điện tín kia hỏi hai người có phải là con riêng của ba Lâm hay không.
Nó đã trực tiếp bị người trong nhà máy nhìn thấy.
Cũng tình cờ là một công nhân đã sớm không vừa mắt ba Lâm nhìn thấy, ông ta từ lâu đã ghen tị với ba Lâm, ba Lâm nhờ vào mẹ nguyên chủ được chia cho một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cũng như nhận được sự chiếu cố của nhà máy.