Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Kinh Nguyệt, “Lâm Tri Thanh, em gái cô thật sự biết bơi sao?”
Lâm Tâm Nhu căm hận nhìn qua, ánh mắt kia dường như muốn xé xác Lâm Kinh Nguyệt ra.
Lâm Kinh Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Đỗ Kiến Quốc, chỉ có anh mới làm được loại hành vi ghê tởm người khác như thế này thôi.”
Sau đó, cô nhìn về phía Lâm Tâm Nhu: “Làm sao vậy? Lúc trước cô còn có gan kéo tôi xuống nước cơ mà, chẳng lẽ con sông này đã ngập lụt rồi sao, nó còn có thể dìm chết cô được à?”
Edit: Huyễn Ảnh Vô Song
Lời này cũng là biến tướng thừa nhận Lâm Tâm Nhu biết bơi.
Đỗ Kiến Quốc sắc mặt tái mét, anh ta âm u trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt một cái.
Nhưng không ai chú ý đến anh ta vào lúc này.
Tiền Quế Hoa ồ một tiếng mới phản ứng lại, nhảy dựng lên muốn cào Lâm Tâm Nhu, “Mày, con tiểu tiện nhân này, hóa ra là mày cố ý hả, bà đây liền bảo mày làm sao tự dưng nhảy xuống sông, thì ra là đã tính toán hết rồi, mày là cái đồ lòng dạ đen tối, con điếm thối tha...”
Lâm Tâm Nhu cuống quít trốn sau lưng Triệu Hoa, Triệu Hoa không kịp né tránh nên bị Tiền Quế Hoa cào một cái, trên mặt trong chốc lát có thêm vài vết máu!
Mọi người nhìn mà rùng mình!
Ra tay có bao nhiêu nặng đây?
“Đại đội trưởng, con điếm này hãm hại tôi, ông nhất định không được buông tha cho ả ta, mau đưa ả ta đến trại lao động khổ cực nhất, đúng vậy, đưa ả ta đi cải tạo đi, để cho ả ta làm công việc cực khổ nhất, mệt mỏi nhất.....” Tiền Quế Hoa là vợ của Chi Thư, kiến thức cũng có nhiều hơn một chút, bà nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lâm Tâm Nhu.
Đại đội trưởng cùng mọi người bên cạnh đều lên án và khinh thường khi nhìn cô.
Trong lòng Lâm Tâm Nhu nhất thời lạnh xuống, danh tiếng của cô không thể bị hủy hoại như vậy.
Cô còn chưa chiếm được một chút chỗ tốt nào mà, đột nhiên, cô nhìn thoáng qua tảng đá lớn bên bờ sông, nhẫn tâm nói: “Tân Kiến, em nhất định phải báo cảnh sát, nhớ viết thư cho mẹ, nói chị là bị người ở đại đội Thanh Sơn ép chết!”
Giọng nói âm hiểm và tuyệt vọng, cô muốn ăn cả ngã về không!
Mọi người còn chưa kịp kéo, đã thấy Lâm Tâm Nhu kiên quyết đâm vào.
“Ầm!”
Một tiếng vang rất lớn, trên tảng đá nhất thời vang ra máu tươi!
Người ở hiện trường giống như bị nghẹt thở, một sự im lặng chết người!
Chi Thư đến muộn, thấy một màn này cảm thấy toàn thân ớn lạnh, “Nhanh, nhanh lên, mau đi lấy xe, đưa đến bệnh viện...”
“Mấy người mau tới hỗ trợ a!” Đại đội trưởng hoàn hồn lại, sắc mặt đen như đáy nồi!
Ai cũng không nghĩ tới Lâm Tâm Nhu lại mạnh mẽ như vậy, lần này thật sự đi tìm chết!
Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa cũng kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, nhìn Lâm Tâm Nhu không rõ sống chết, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
Lâm Tâm Nhu bị người ta vội vàng mang đi và chỉ còn lại một số người ở hiện trường.
Những người thích buôn chuyện trong làng đều yên tĩnh như gà.
Tiền Quế Hoa cả người xụi lơ, bà không nghĩ tới, bà ta vậy mà lại, lại thật sự dồn cô ta vào chỗ chết.
“Lâm Kinh Nguyệt...” Đỗ Kiến Quốc thấy Lâm Kinh Nguyệt lạnh lùng muốn xoay người rời đi, nên theo bản năng kêu lên một tiếng.
“Rầm!”
Lâm Kinh Nguyệt không thể nhịn được nữa, khi cô quay đầu lại chỉ thấy, Đỗ Kiến Quốc bay ngược ra ngoài và đập mạnh xuống đất.
(Truyện được đăng tại truyện HD)
Người còn chưa rời đi, trên mặt họ lộ ra vẻ kinh ngạc, toàn thân họ cứng đờ.
Phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể một cước đạp người ta ra ngoài đây?
Lâm Kinh Nguyệt xoay người lại, vọt tới bên cạnh Đỗ Kiến Quốc, nắm đấm như mưa rơi trên người anh ta.
Đánh cho Đỗ Kiến Quốc rêи ɾỉ kêu đau không thôi.
“Đừng đánh nữa, tôi, tôi sai rồi, tôi, tôi không dám nữa đâu, Lâm Tri Thanh...”
Lâm Kinh Nguyệt hừ một tiếng dừng lại, “Anh tiếp tục cũng không sao cả, chỉ xem xương cốt của anh cứng, hay là nắm đấm của tôi cứng.”
Cô thờ ơ nhìn Đỗ Kiến Quốc, lại nhìn thoáng qua những người chung quanh, hất bím tóc rồi rời đi.
“......”
Đúng là tổn thọ mà, Tri Thanh điểm người mới tới đều là người gì vậy?
Cả nhà đều là biếи ŧɦái, một người không nói hai lời liền tìm chết, một người một lời không hợp liền động thủ.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào.