Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 30: Đạo trưởng Trấn Độ

Tạ Vân mở bản đồ khu vực quản lý của Thái Sơn Tiểu Ấn ra, tìm được vị Âm Sai được phân công quản lý tỉnh Đông Lỗ và tỉnh Ký Châu kia. Cô bắt chước giọng điệu tin nhắn trước đó của vị “đồng nghiệp” kia: “Đạo hữu có đang bận gì không?”

Âm Sai được phân công quản lý ở tỉnh Đông Lỗ và tỉnh Ký Châu này tên là Lý Kiến Công, là một giáo viên trung học dạy môn Vật lý ở thành phố Vây Hải, tỉnh Đông Lỗ.

Lúc này anh ta vừa mới hết tiết đi ra khỏi phòng học thì Thái Sơn Tiểu Ấn bất thình lình chủ động bắn ra ở trước mặt anh ta.

Lý Kiến Công nghiêng tai lắng nghe sau đó trả lời: “Cũng hơi rảnh rỗi, có chuyện gì à?”

“Ở chỗ tôi phải siêu độ một ông cụ có chấp niệm sâu nặng, cháu trai của ông ta trên dương gian bị người chỗ anh bắt cóc, anh có thể giúp trông chừng một chút không?"

“Chắc là cũng chỉ mấy hôm nữa là con trai và con dâu của ông cụ sẽ tới tìm thằng bé về, anh để ý giúp để mấy ngày này đứa bé không xảy ra chuyện là được.”

Trên đầu Lý Kiến Công hiện đầy dấu hỏi chấm: “Sao cô lại đi quản cả việc này vậy? Âm Sai không dính vào mấy thứ này đâu!”

Tạ Vân cũng trợn tròn mắt, nào đã có ai nói cho cô biết Âm Sai nên làm gì đâu hả? Cô chỉ biết là nhiệm vụ trên Thái Sơn Bảng giao cho cô là giúp người ta sinh nhiều con, tận lực giảm bớt áp lực dân số cho âm phủ… Còn những chuyện khác âm phủ cũng không có yêu cầu gì cho cô, càng không hạn chế cô làm gì, đương nhiên là cô thấy hợp ý mình thì làm thôi.

Tạ Vân do dự một chút, khiêm tốn xin chỉ dạy: “Bình thường Âm Sai nên quản chuyện gì? Bên tôi không nói có bất cứ hạn chế gì cả!”

Lý Kiến Công trở lại văn phòng đặt sách xuống, đẩy đẩy kính lão đeo trên sống mũi giả vờ như đang đọc sách, nhưng thực chất là đang xuất thần.

Anh ta nhớ lại một chút về kinh nghiệm quá khứ của mình với đồng nghiệp cũ "Định Hải đạo trưởng", nói: “Trước đó tôi và Âm Sai đời trước bên cô đều trấn áp yêu mạch. Ở bên cô có một dải Đàm Lư trấn áp, bên dưới có một con giao long hung ác bị trấn áp, con giao long hung ác này tự ý dẫn gió làm loạn biển cho nên vùng duyên hải bên kia luôn xảy ra tai nạn, cái tên đạo trưởng Định Hải cũng từ đó mà ra.”

“Tôi ở bên thành phố Vây Hải, trong biển có hải yêu, trên đất liền có quỷ nước hại người. Nhiệm vụ của tôi chính là trấn áp hải yêu và quỷ nước, cố gắng ngăn cản yêu ma lấy mạng hại người nên đạo hiệu của tôi là đạo trưởng Trấn Độ.”

“Trên Thái Sơn Bảng của cô không sắp xếp cho cô những nhiệm vụ này sao? Vậy nhiệm vụ trên Thái Sơn Bảng của cô là gì?”

Tạ Vân nghe vậy thì cả người như lọt vào trong sương mù, nhưng thấy đạo trưởng Trấn Độ này rất thẳng thắn cho nên cô cũng nói ra tình huống của mình: “Nhiệm vụ của tôi là giải quyết áp lực dân số của âm phủ, quỷ hồn sắp xếp hàng đầu thai sắp chặn cứng đường luân hồi rồi, tôi chịu trách nhiệm đầu thai tặng con.”

Khóe miệng Lý Kiến Công thoáng giật giật mấy cái nhưng cũng đoán ra được chức trách của Tạ Vân ở âm phủ: “Hóa ra cô là Âm Sai bên Thái Sơn nương nương… Nhưng cũng lạ, không phải những chuyện bên Thái Sơn nương nương đều là Hồ Gia tiên cô đi làm ư? Tại sao lại tìm đến Âm Sai rồi? Hơn nữa khu vực cô quản lý vẫn nằm ở biên chế của Thái Sơn đại đế, cô chờ tôi một chút, để tôi đi xuống hỏi xem sao…”