Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 29: “Kỹ năng thư pháp”

Tạ Vân nhìn chằm chằm vào linh hồn trước mắt có vẻ không nhìn thấy mình, cô nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Tạ Vân liên hệ với Thái Sơn Tiểu Ấn, tìm được phương pháp hóa giải – đóng một con dấu lên trán ông cụ này.

Đôi mắt xám xịt ban đầu của ông cụ dần dần biến thành màu đen, người cũng thoát khỏi trạng thái mê mang, khôi phục tỉnh táo.

Ông cụ nhìn thấy Tạ Vân trước mặt, rồi lại ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, một lúc sau mới hỏi Tạ Vân: “Tôi đã… chết rồi sao?”

Tạ Vân gật gật đầu. Cô dựa theo ngày sinh của ông cụ bắt đầu tìm kiếm người thân của ông ta trên trần gian, trong lòng cô cũng dần biết rõ nguyên nhân ông cụ này qua đời.

Lại là một nghiệp chướng của con người tạo ra.

“Ông cụ yên tâm nhé, cháu trai của ông vẫn sống khỏe mạnh.” Tạ Vân nói xong lại bổ sung một câu: “Cái nhà bắt cóc cháu trai ông kia… Tuy rằng không đúng nhưng cũng đối xử với cháu trai ông khá tốt.”

Ông cụ đột nhiên trở nên kích động: “Cô, ngài là Âm Sai đúng không?” Giọng điệu ông ta trở nên khép nép, đầy vẻ cầu xin.

“Ngài có thể nói cho tôi biết cháu trai tôi bị bắt cóc đi đâu không? Ngài có thể báo mộng cho con trai và con dâu tôi, để con trai và con dâu tôi đi tìm cháu tôi được không?”

“Tôi có lỗi với hai vợ chồng nó! Tôi đưa cháu trai đi xem đoàn kịch Bắc Kinh biểu diễn mà vừa quay đầu lại đã không thấy thằng bé đâu nữa!”

Đây là khúc mắc của ông cụ, cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết đầy uất ức của ông ta.

Tạ Vân khẽ lắc đầu: “Âm Sai không phải cảnh sát trên trần gian, đây không phải phạm vi công việc của Âm Sai.”

Tâm trạng của ông cụ lập tức chùng xuống, nước mắt rơi lã chã: “Tôi có biết thằng bé còn sống cũng không có tác dụng gì, ba mẹ nó cũng đâu có biết!”

Tạ Vân nhìn chằm chằm ông cụ một hồi rồi nói: “Cháu thấy ông có một quyển ‘kỹ năng thư pháp’, ông đã từng học thư pháp phải không? Ông từng viết câu đối cho người ta đúng chứ?”

“Ông có thể đổi kỹ năng này cho cháu để lấy bảy nén Hương báo mộng, sau khi ông xuống phía dưới thì đốt Hương báo mộng, truyền tin tức cho con trai và con dâu của ông.”

Cô lấy từ trong Thái Sơn Tiểu Ấn ra một phần địa chỉ và tên của người ba mẹ đã mua đứa bé kia, Tạ Vân điểm vào giữa mi tâm của ông cụ và nói: “Lát nữa cháu sẽ nói một tiếng với Âm Sai tỉnh Đông Lỗ để nhờ người ta giúp đỡ để mắt đến cháu trai nhà ông, đảm bảo đứa bé sẽ không có chuyện gì trước khi con trai và con dâu ông tìm được.”

Ông cụ định quỳ xuống ngay tại chỗ, nhưng Tạ Vân là người lớn lên trong thời đại mới, cô đã chứng kiến tình cảnh như vậy bao giờ đâu? Ngay cả trước mặt ba mẹ cô còn chưa quỳ được mấy lần nữa là, huống chi ông cụ này lại lớn hơn cô mấy chục tuổi. Để ông ta quỳ trước cô á? Thôi miễn đi, cô còn yêu đời lắm, chưa muốn tổn thọ chết sớm đâu!

Tạ Vân vội vàng đỡ ông cụ dậy, lấy ra một tờ “Thông báo định cư ở âm phủ”, thu quyển “Kỹ năng thư pháp” của ông cụ và trao cho ông ta bảy nén Hương báo mộng, xong xuôi lại tiễn ông cụ xuống âm phủ.

Một khoản tiền nhỏ lập tức được chuyển vào tài khoản.