Tiếp theo, cô dùng toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản mua Hương báo mộng cho lên quầy hàng của mình, sau đó kiên quyết đóng giao diện Thái Sơn Phường lại rồi rời giường với vẻ mặt đau khổ.
Bên trong Thái Sơn Phường thực sự rất nhiều đồ tốt, nhưng cô mà còn xem tiếp thì không chỉ phải chịu đựng sự giày vò của nghèo đói, mà còn phải chịu đựng đả kích bị bệnh viện trừ lương.
Tạ Vân vừa hơi di chuyển là Chu Thắng cũng đã tỉnh.
Chu Thắng híp đôi mắt nhập nhèm ngủ hỏi Tạ Vân: “Sáng nay ăn gì vậy em?”
Bây giờ Tạ Vân mới nhớ ra, bình thường cô dậy giờ này vì không cần nấu bữa sáng mà đến thẳng căng tin bệnh viện mua thức ăn là được.
Vừa rồi cô còn lề mề mất một lúc, hiện giờ sao mà đủ thời gian nấu nướng gì chứ?
Cô quyết đoán đưa ra quyết định: “Sáng nay hơi muộn rồi cũng chẳng kịp làm món gì, anh đến căng tin bệnh viện ăn với em đi.”
Trước mắt cô vẫn còn là công nhân viên chức của bệnh viện, Chu Thắng thân là người nhà của công nhân viên chức thì đến căng tin của bệnh viện ăn cơm cũng hợp tình hợp lý.
Nhà viện trưởng Chu chỉ có một mình ông ta làm việc ở bệnh viện mà cả nhà còn suốt ngày đến căng tin nhân viên bệnh viện ăn cơm cơ mà! Có rất nhiều người trong tòa nhà ở căng tin nhân viên cũng như vậy, cho nên sẽ chẳng có ai soi mói gì đâu.
Tạ Vân qua loa lau mặt một chút, sau đó kéo Chu Thắng đến căng tin nhân viên. Cô nhìn đồng hồ, còn chưa đầy năm phút nữa là phải đi làm. Cô không thèm để ý đến cháo nữa, mua luôn hai cái bánh bao, ném phiếu cơm cho Chu Thắng rồi ôm bánh bao bỏ chạy.
Khi chạy đến nhà xác, cô vẫn tới sớm trước giờ làm việc một phút.
Tạ Vân mở cửa, mang theo bình nước nóng đến phòng trà lấy một bình nước ấm rồi mới trở lại vị trí làm việc, chậm rãi ăn bánh bao.
Cô vẫn chưa ăn xong nhưng nhà xác đã có việc để làm, người tới còn là người quen của Tạ Vân – Vương Bình.
Tạ Vân lấy đơn đăng ký ban đầu cho Vương Bình điền vào, y tá nam khỏe mạnh cường tráng nâng người đã khuất vào vị trí. Vương Bình tận dụng mọi cơ hội kể cho Tạ Vân nghe một tin tức mới nhất trong bệnh viện.
“Mình đoán là chẳng mấy chốc nữa nhà thuốc sẽ điều cậu về thôi.”
Tạ Vân vô thức nghĩ đến Chu Ngọc Mai được cô chúc phúc bằng Thái Sơn Tiểu Ấn, cô hỏi Vương Bình: “Chu Ngọc Mai từ chức rồi à?”
Nếu không phải Chu Ngọc Mai từ chức thì nhà thuốc sẽ không thiếu người!
“Chu Ngọc Mai vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe nói cô ta gầy không nhìn ra nổi nữa rồi. Công việc ở nhà thuốc vốn đã nhiều, Chu Ngọc Mai là người lấp đầy chỗ trống của cậu, bây giờ Chu Ngọc Mai bị bệnh, những đồng nghiệp cũ kia của cậu ở nhà thuốc đã sớm nghẹn một bụng bực tức không có chỗ xả rồi. Kết quả tối hôm qua Trương Thải Linh ngã cầu thang, lăn thẳng từ tầng năm xuống tầng bốn, nghe bảo cả hai chân cô ta đều bị gãy hết…”
Nói xong, Vương Bình đột nhiên nghi ngờ nhìn Tạ Vân: “Chu Ngọc Mai ở ngay cạnh tòa đơn vị nhà cậu, nghe nói đến bảo vệ bệnh viện còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ta mà cậu không nghe thấy hả?”
Khóe miệng Tạ Vân khẽ co giật, tại hiệu quả cách âm trong nhà cô quá tốt đây mà!
“Mình không nghe thấy thật, chắc là lúc ấy mình và lão Chu đang ở nhà ba mẹ chồng rồi!”
Tạ Vân nghĩ ra một cái cớ chống chế, bấy giờ cô đã hiểu được tại sao Vương Bình lại nói nhà thuốc muốn gọi cô về.
Vốn Chu Ngọc Mai chỉ được coi là ba phần mười sức lao động, cô ta lấy thuốc cũng không quen lấy cho nên bảy phần khối lượng công việc đáng lẽ thuộc về cô ta, lại được chia đều cho những người khác trong nhà thuốc. Chuyện này đã đủ làm tất cả mọi người mệt mỏi rồi, thế mà Trương Thải Linh còn bất ngờ bị tai nạn té gãy chân, làm cho các y tá nhà thuốc vốn đã kiệt sức bây giờ lại càng tệ hơn…
Tạ Vân đưa mắt nhìn Vương Bình và những y tá nam kia đẩy cáng cứu thương trống đi xa, sau đó cô mới quay lại nhà xác. Cô nhìn quanh bốn phía một lượt, cảm thấy buồn bực trong lòng.
Người đã tới rồi, còn linh hồn đâu?
Cơ hội kiếm thêm thu nhập mà sao người chậm chạp mãi chưa đến vậy?
Cô điều Thái Sơn Tiểu Ấn ra, đi tìm ngày tháng năm sinh của người vừa qua đời, tiếp theo cô ấn nhẹ ba cái lên trên đó, một ông cụ già nửa tỉnh nửa mê xuất hiện trước mặt cô.
“Cháu trai lớn!”
“Cháu trai lớn!”
“Cháu đi đâu mất rồi? Ông nội mua kẹo hồ lô cho con này, đi về nhà cùng ông nội nào!”