Tạ Vân càng nghe càng hoang mang hơn, cũng không khỏi gọi Thái Sơn Tiểu Ấn của mình ra, bắt đầu tra các loại tin tức.
Bên trong Thái Sơn Tiểu Ấn chứa quá nhiều thông tin, chỉ riêng thông tin giới thiệu cơ bản về âm phủ cũng đủ để Tạ Vân đọc trong ba đến năm ngày. Tìm kiếm tin tức chính xác trong biển thông tin phong phú này thật sự quá khó rồi.
Lý Kiến Công không có để Tạ Vân chờ quá lâu, anh ta gửi đến cho Tạ Vân một quyển sách: “Tôi lĩnh về cho cô đấy, vừa mới ra lò. Cô đúng là Âm Sai bên Thái Sơn nương nương. Bởi vì trần gian mới ra quy định mới, không được phép thành tinh sau khi lập quốc cho nên trong lúc Hồ Gia tiên cô không tiện đi lại trần gian, Thái Sơn nương nương đã chọn trúng cô.”
“Cô đọc kỹ cuốn ‘Sổ tay Âm Sai’ này đi, bên trong giới thiệu rất chi tiết, có thể học. Khi trở về cô cũng có thể xuống dưới đi thăm thú, chúng ta là Âm Sai, sống ở phía dưới còn thoải mái hơn trên này nhiều!”
“Dưới âm phủ có ba lễ hội hoa, hằng năm là tiết Thanh minh, ngày rằm tháng bảy và mùng một tháng mười. Trong ba ngày này, các Âm Sai đều sẽ đến âm phủ tụ họp, lúc ấy chắc chắn sẽ không thể thiếu thi đua một phen. Cô là người mới nhất, tu vi hẳn là cũng thấp nhất nên sẽ dễ bị người ta chê cười.”
“Cô nhờ tôi trông chừng đứa bé của gia đình kia, cô cũng giúp tôi một việc là bảo vệ tốt tốt dải Đàm Lư trấn áp con giao long hung ác kia nhé. Một khi nó có hành động gì thì tôi bên này cũng gặp tai họa theo.”
“Năm đó đạo trưởng Định Hải và tôi phối hợp rất ăn ý, sau khi ông ta đi về cõi tiên chắc đã đến địa phủ nhậm chức rồi, còn cô cần tiếp quản tốt vị trí của đạo trưởng Định Hải.”
Tạ Vân lơ ngơ đồng ý, sau khi cắt đứt liên lạc với vị “đạo trưởng Trấn Độ” này, cô bắt đầu đọc “Sổ tay Âm Sai” kia.
Mỗi khi cô đọc một dòng, Thái Sơn Tiểu Ấn sẽ tự động xuất hiện một đoạn giải thích nội dung liên quan.
Những tin tức này truyền thẳng vào trong đầu cô nên mặc dù đầu vừa ong ong vừa choáng váng, nhưng ít nhất cô cũng đọc xong “Sổ tay Âm Sai” vào trước buổi trưa.
Tạ Vân cũng biết khác những Âm Sai khác đang làm gì -- bọn họ đều đang cố gắng trở thành “Âm Sai chân chính”.
Chỉ cần không thành tiên, bọn họ vĩnh viễn du đãng trầm bổng trong luân hồi bình thường, nếu như trở thành Âm Sai là coi như có thể thoát khỏi luân hồi vô tận, có rất nhiều tự do.
Giống như vị Âm Sai đời trước quản lý khu vực của cô tên là đạo trưởng Định hải kia vậy. Cả đời ông ta đều dành để tích góp công đức, đáng tiếc công đức ông ta tích góp không đủ, sau khi qua đời về cõi tiên chỉ có thể ở lại âm phủ một thời gian ngắn, hưởng thụ một vài đặc quyền siêu nhiên, khi đến thời gian đầu thai vẫn phải đi đầu thai… Chẳng khác nào là dựa vào công đức tích góp được từ kiếp này mà trà trộn vào biên chế.
Nếu như tích lũy đủ công đức thì sẽ không gọi là từ trần, mà gọi là phi thăng!
Phi thăng thành Địa Tiên cũng được coi là phi thăng!
Ngoài việc tích góp công đức ra, còn có một phương pháp tu hành để thành tiên. Chỉ cần tích góp đủ tu vi là có thể lập địa thành tiên, cho dù sau đó thoát khỏi xác phàm xuống Địa phủ cũng không bị hạn chế con đường phi thăng thành tiên chân chính, sau này gia nhập Địa phủ cũng có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.