Cận Ngôn đã sớm nhìn ra người đàn ông gầy yếu chỉ dám trốn trong góc nhìn trộm tên khốn kia tra tấn cậu, cậu nhìn thấy dưới thân anh ta rõ ràng có phản ứng, nhưng ngay cả đi tới cùng gã đàn ông kia đùa giỡn cậu cũng không dám, người như anh ta sao dám gϊếŧ người chứ?
Cậu đẩy người đàn ông dưới thân cậu ra, sau đó phun ra máu trong miệng: "Đưa thằng đấy đến bệnh viện còn có cứu được. Nếu trễ rồi thì chết! ”
"A a cứu tao cứu tao! "Gã đàn ông lấy tay che cổ mình, co quắp dưới đất không ngừng co giật, máu tươi từ hông gã chảy ra, chảy ra một mảnh đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
"Đại ca, đại ca không sao chứ" Dáng người gầy gò chạy tới đỡ người đàn ông dậy, anh ta không có bắn Cận Ngôn, chắc là cảm thấy Cận Ngôn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng anh ta mới vừa mới tiếp nhận gã kia, một thanh đao liền thẳng tắp đâm thẳng vào đầu anh ta. "A!" Con dao đâm thẳng vào đầu anh ta, thẳng tắp ngã xuống.
Sạch sẽ gọn gàng phản sát, mỗi một chiêu đều rất đơn giản, lại chiêu chiêu trí mạng. Còng tay Cận Ngôn chưa được cởi bỏ, cậu chỉ dựa vào cổ tay dùng sức là có thể dễ dàng đem thanh đao kia cắm vào đầu người khác. Không nghi ngờ gì nữa, cậu người chiến đấu ưu tú, cho dù không thức tỉnh thành lính gác nhưng cũng có thể dựa vào năng lực của người thường ở trong khốn cảnh nghịch phong lật bàn.
Thanh đao kia từng bị gã đàn ông cầm trong tay cắt quần áo Của Ngôn, mũi đao cũng từng đâm nhẹ vào lỗ sữa của cậu. Bây giờ Cận Ngôn trả lại con dao cho họ. Lấy oán trả oán.
Cận Ngôn thật ra cũng không muốn mạo hiểm, bởi vì cậu phải đảm bảo Cận Hạc tuyệt đối an toàn. Kế hoạch ban đầu của cậu tính nguy hiểm thấp hơn, cậu lo lắng những người đó sẽ có súng, cho nên muốn dụ dỗ hai người cùng nhau tới đây, cậu muốn ở trong trạng thái an toàn tuyệt đối tiến hành phản sát. Nhưng Cận Hạc đột nhiên tỉnh lại phá vỡ kế hoạch của cậu, Cận Ngôn là người xương cốt rất cứng rắn, cậu ở trước mặt anh trai cậu thà chết cũng muốn bảo vệ tự tôn của mình, cho nên cậu không có cách nào tiếp tục nhẫn nại. Cậu đành trong thời gian rất ngắn cho dù tính ra nguy hiểm, có lẽ cậu sẽ trúng đạn, nhưng cậu sẽ gϊếŧ chết một người trước khi chết, cậu mặc dù trúng đạn, chỉ cần không phải là nơi yếu hại cũng sẽ không lập tức chết, cậu còn có thể đem Cận Hạc cứu ra ngoài.
Rất đáng. Vì vậy, cậu đã ra tay.
Cậu dùng sự hung tàn chém gϊếŧ hai người kia, sau đó lại lập tức thu hồi sự hung hăng ấy lại giống như một đứa nhỏ kinh hoảng chạy tới bên cạnh Cận Hạc. Xiềng xích tuy rằng còn chưa được cởi bỏ hết, nhưng Cận Ngôn cũng đã thành công từ trên ghế giãy ra, cậu có thể hành động, chỉ là hành động có chút bị gò bó. Cho nên cậu chạy có chút lảo đảo.
"Anh không sao chứ. ”
Trên răng nanh của Cận Ngôn còn dính máu đỏ tươi, cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người nửa qu ngồi xổm bên cạnh Cận Hạc, có chút vội vàng muốn cởi xích cho Cận Hạc. Tuy nhiên, cậu phát hiện ra cậu không có chìa khóa. Vì thế cậu có vẻ có chút nôn nóng bất an, lại muốn trở về tìm chìa khóa.
Cận Hạc cứ như vậy không nói một lời nhìn Cận Ngôn.
Cận Ngôn tựa hồ đã quên đi những dấu vết lưu lại trên người mình, mức độ lo lắng đối với Cận Hạc bao trùm lên sự xấu hổ của cậu. Cậu không kịp nghĩ cái gì khác, thầm nghĩ mang theo Cận Hạc rời khỏi nơi này.
Cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi lật tủ, núʍ ѵú bị ngược đãi sưng lên đáng thương đứng thẳng dưới không khí, phía trên còn lưu lại dấu vết móng tay chơi đùa, núʍ ѵú của cậu ở trong không khí hiện ra diễm sắc da^ʍ mỹ.