"Đi chết đi! Cái lũ côn trùng hút máu chúng mày! Chết hết đi! ”
Cận Ngôn cho rằng mình đã được an toàn rồi, nhưng mà cậu lại đã quên mất, gã đàn ông người đầy máu đang lăn lộn trên vũng máu của gã kia là một lính gác, tuy rằng là cấp của gã không cao, nhưng cũng có năng lực cường hóa của lính gác.
Nỗi sợ hãi và phẫn nộ sắp chết vừa vặn củng cố năng lực của người đàn ông kia, vì thế gã bắt đầu liều mạng phóng thích năng lực của mình như một lính gác. Khả năng là gã bạo phát.
Khi gã chó cùng bứt giậu thối thúc máu trên người mình biến thành nhiên liệu nổ tung, Cận Ngôn còn chưa kịp phản ứng. Khi đó Cận Ngôn đang khom lưng tìm chìa khóa có thể mở khóa. Cậu tìm có chút vội vàng, cũng không có để ý trên người gã đàn ông đã trọng thương kia.
"Rầm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên. Gã đàn ông bị nổ đến cả người máu thịt mơ hồ, gã lấy máu thịt làm lợi thế muốn tiến hành trò chơi cuối cùng, uy lực nổ tung kia quả thật rất lớn, vách tường tầng hầm toàn bộ nổ tung, mặt đất cũng bị nổ thành một cái hố thật lớn.
Tuy nhiên, vụ nổ do gã tạo ra không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho Cận Ngôn và Cận Hạc. Một bức tường gió đột nhiên bay lên, lốc xoáy cực nhanh xé rách vụ nổ do gã kia tạo ra, tất cả thương tổn đều bị chặn ở trong tường gió, tai họa do gã dùng sinh mệnh chế tạo cuối cùng chỉ giáng xuống trên người gã. Ngọn lửa như rắn quấn chặt lấy gã, cắn nuốt hết người gã.
"Aa! ! "Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc bén, muốn chạy trốn lại bị tận gió xé rách, từng bước vây khốn.
Gã không có nơi nào để trốn thoát.
Cận Hạc thức tỉnh.
Hắn tỉnh lại không hề báo trước, cách đây không lâu hắn còn chỉ là một nhân loại bình thường của viện quân trang, nhưng mà giờ phút này, hắn trở thành kẻ săn mồi đỉnh cấp đế quốc.
Người có năng lực hiếm thấy nhất, lính gác cấp S khan hiếm, người kiểm soát năng lực gió. Hắn có ngộ tính cường hãn như thế, trong nháy mắt thức tỉnh liền có thể nhanh chóng nhập chiến đấu đem tinh thần lực của mình vật hóa thành một bức tường năng lực. Hắn sử dụng năng lượng vừa có để bảo vệ em trai của mình.
Mà giờ phút này hắn đang ngồi trên ghế, dùng một loại thái độ hờ hững lạnh lùng nhìn gã đàn ông đau đớn giãy dụa bị gió cắt phát ra tiếng cầu xin tê tâm liệt phế. Hắ bất động không quan tâm.
Hắn giống như thần linh lạnh lùng, cao cao tại thượng nhìn con kiến hôi mà mình chán ghét.
Cận Ngôn mở to hai mắt nhìn hắn, ngây ngốc hơn nửa ngày. Cơn bão mạnh thổi bay mái tóc của mình, cậu mở miệng, âm thanh xé không khí hét tới: "Anh" Thanh âm rất nhỏ, thanh âm này dưới tiếng tạp âm lớn như vậy cơ hồ không thể nghe thấy
Nhưng Cận Hạc lại hơi quay đầu nhìn về phía Cận Ngôn, hắn giật giật tay chân mình, xiềng xích từ trên người hắn rơi xuống, vỡ thành khối kim loại nhỏ.
Cận Hạc cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào về sự thức tỉnh của mình. Ngạc nhiên, niềm vui, hoặc luống cuống, hắn đứng dậy từ ghế của mình với một khuôn mặt không thay đổi, sau đó đi về phía Cận Ngôn trong trận gió.