Vân Tự Bạch mắt phượng hơi nhếch lên: “Phòng tối?”
“Khi nào ba ba thấy ta quá phiền, sẽ cho ta vào phòng tối.” Kiều Hoài dùng ngón tay ấn lên trên cánh tay làm màu đỏ thắm của máu hiện ra, khoảnh khắc băng vải trắng nhiễm hồng, hắn lại không rên một tiếng, phảng phất một con búp bê sứ không biết đau.
Vân Tự Bạch nắm lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng nhấc ra: “Đừng làm thương tổn chính mình.”
Kiều Hoài nhìn hắn, trong mắt không buồn không vui, có chút trống rỗng, nói giống như những chuyện đau khổ này không liên quan đến hắn: “Thời điểm ba ba đánh ta, nếu ta không kêu không la, không có làm cho hắn cảm thấy phiền toái, hắn liền khen thưởng cho ta một giờ để chơi trò chơi.”
Rồi nhóc download Đào Sinh Du Hí, sau đó đi tới nơi này.
Vân Tự Bạch nghe được nhíu mày: “Là ba ruột?”
Này quả thực là hành vi cầm thú.
Dưới loại hoàn cảnh áp lực như vậy mà lớn lên, khó trách tính cách của Kiều Hoài lại lệch xa như vậy.
Kiều Hoài cười nhạo: “Ai biết được.”
“Nhà ngươi ở đâu, sau khi ra ngoài, ta có thể giúp ngươi……” Vân Tự Bạch nhìn vết máu dính băng vải, gương mặt lạnh đi, từng câu từng chữ mà nói: “Giải quyết hắn.”
Vân Tự Bạch sẽ không chỉ nghe lời nói của một bên là Kiều Hoài, hắn có thể đi tra, sau khi điều tra nhất định sẽ trừng trị người đó.
Kiều Hoài lắc lắc đầu, cười cười: “Ba ba không phải là người dễ trêu chọc.”
“Vậy nhìn ta thực dễ chọc?” Vân Tự Bạch thuận miệng hỏi.
Kiều Hoài nheo nheo mắt, không chút do dự nói: “Ngươi thoạt nhìn đầu óc rất thông minh, nhưng quá thiện lương, cho nên rất dễ chọc.”
Ngữ khí biểu tình của Kiều Hoài khi nói chuyện, thật là một chút cũng không giống trẻ con.
“Ánh mắt ngươi không tốt.” Vân Tự Bạch lại xoa tóc hắn, làm đầu tóc nguyên bản đã hỏng bét lại loạn càng thêm loạn: “Nhà ngươi ở đâu?”
Vân Tự Bạch nói muốn hỗ trợ, cũng không phải chỉ ý tưởng khi đầu nóng lên.
Kiều Hoài “Sách” một tiếng: “Thật là cố chấp a, ngươi có phải là người, mà người ta hay nói là thích xen vào việc người khác hay không?”
Vân Tự Bạch chỉ nói: “Ngươi không muốn, ta liền không ép buộc.”
Kiều Hoài cắm tay vào túi quần: “Để ta suy xét lại đi.”
“Trước khi rời khỏi phó bản thì trả lời ta.”
“Hảo.” Kiều Hoài cúi đầu, che giấu khóe môi vẫn luôn hướng lên trên.
Phụ cận hoang vắng, hai người dọc theo đường đi không gặp được một người nào khác, vào lúc bọn họ chuẩn bị quẹo vào một con đường rộng lớn hơn, bỗng nhiên nghe được từ trong một một cái ngõ nhỏ khác truyền đến một tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
Là giọng nam, tiếng kêu ngắn ngủi, đột nhiên im bặt, phảng phất như bị người mạnh mẽ giữ chặt cổ họng.
Có chuyện!
Vân Tự Bạch cùng Kiều Hoài liếc nhau, trong mắt Kiều Hoài có ánh sáng rất không thích hợp.
Vân Tự Bạch ý bảo hắn im lặng, hai người không một tiếng động mà đi qua chổ đó, nép ở chỗ ngoặt, nhờ vào đống tạp vật che chắn, thật cẩn thận mà xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài.