Mấy người bọn họ đi đến phía dưới bóng cây, bước chân dừng lại, gió thổi lá cây đung đưa, phát ra âm thanh “Sàn sạt” rất nhỏ, những quầng sáng loang lổ rơi trên mặt đất, bị Kiều Hoài một chân dẫm lấy.
Vân Tự Bạch nắm lấy một mảnh lá cây, dùng tay vuốt ve: “Còn có một điều, ta phát hiện trong phòng bếp của bà cụ không có lương thực.”
“Bà cụ một người sinh hoạt, lại có bệnh về mắt, ngày thường hẳn là ru rú ở trong nhà, trong phòng bếp lại không có đồ ăn, chẳng lẽ có người cho đưa cơm cho bà ta?”
Trần Hàm hồi tưởng lại lời nói của bà cụ: “Bà ta nói người nhà đã chết sạch, kia là ai đã đưa cơm cho bà ấy? Người nào hảo tâm hoặc là họ hàng xa?”
“Sắp đến giờ cơm rồi, chờ một chút là có thể biết đáp án.” Vân Tự Bạch ném lá xanh trong tay xuống đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay: “Bốn người quá gây chú ý, hai người lưu lại, hai người đi đến nhà của trấn trưởng nhìn một cái, là người đứng đầu trấn, hẳn sẽ nắm giữ tin tức nhiều hơn so với những NPC này.”
Trần Hàm chủ động nói: “Ta quá tò mò, ta lưu lại đi.”
Điền Đạn ứng một tiếng: “Ta với nàng cùng lưu lại.”
Vân Tự Bạch thuận tay xoa xoa đầu Kiều Hoài: “Vậy Kiều Hoài cùng ta đi một chuyến đến nhà trấn trưởng.”
Kiều Hoài vội né tránh, giống như một con mèo con đang xù lông hừ hừ: “Đi thì đi, đừng có động tay động chân.”
Vân Tự Bạch đem đầu tóc Kiều Hoài xoa đến hỏng bét mới thu tay lại: “Các ngươi thuận tiện để ý, có người nào tới nơi này múc nước hay không.”
Mỗi một quyết định của Vân Tự Bạch làm đều có lý do, nên Trần Hàm cũng không hỏi tại sao, chỉ lo đáp ứng.
“An toàn quan trọng nhất, trước khi trời tối cần thiết quay lại nhà trọ tập hợp.”
Trần Hàm gật đầu như gà con mổ thóc: “Đã biết.”
Vân Tự Bạch mang theo Kiều Hoài men theo đường cũ đi ra ngoài, Kiều Hoài người nhỏ bước chân cũng nhỏ, Vân Tự Bạch thả chậm bước chân chờ hắn.
Kiều Hoài một bên đá những hòn đá nhỏ trên đường, một bên nhẹ nhàng ca hát, Vân Tự Bạch cẩn thận nghe, mới nghe rõ ca từ:
“Mẫu thân của ta làm thịt ta ~ phụ thân ta hắn ăn ta ~muội muội của ta là Marlene bé nhỏ a ~ nàng nhặt xương cốt của ta ~ gói ở bên trong một cái khăn mặt bằng lụa~”
Ca từ quỷ dị khϊếp người, Kiều Hoài lại hát đến uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo, giai điệu rất gợi nhớ ký ức.
Vân Tự Bạch nhớ rõ, bài ca này là bên trong truyện cổ tích The Juniper Tree, tiểu nam hài sau khi chết hóa thành điểu xướng ca.
Vân Tự Bạch nhìn mắt Kiều Hoài: “Ai dạy ngươi hát?”
Kiều Hoài một chân đem hòn đá nhỏ đá bay: “Này còn muốn dạy sao, ta ở trong sách nhìn thấy, tùy tiện hát thôi.”
Tùy tiện hát lại có thể dễ nghe như vậy, thiên phú thật sự rất tốt.
“Trước khi ngươi tiến vào thế giới trò chơi, ngươi đang ở đâu?”
Kiều Hoài lúc này mới ngẩng đầu, ánh mặt trời đem đôi mắt đứa nhỏ chiếu rõ một màu hổ phách: “Phòng tối.”