Nghe nói một giấc ngủ đó, tôi ngủ suốt bốn năm trời.
Còn tại sao lại nghe nói à?
Bởi vì tôi đi ngủ mà, làm sao tôi biết được.
Nói chung sau khi tỉnh lại thì tôi hơi lạ, cả người đều ngâm trong một cái trứng trong suốt treo lư lửng giữa không trung.
Trên đầu có nắng ấm, dưới chân có dịch dinh dưỡng, xung quanh có một đống nhân loại mặc áo blouse trắng đang điều khiển số liệu bay tung tóe.
Bên cạnh còn có một nhân loại tóc đen mắt đen nhìn tôi chằm chằm như pho tượng.
Nhiều nhân loại quá, tôi hơi sốc tí.
Nhưng rất nhanh tôi đã lấy lại sự tỉnh táo và đẹp trai của mình.
Tôi gõ gõ lên mặt vỏ trứng và hỏi, “Cho hỏi chó của tôi ở đâu?”
Sau đó cả căn phòng đều quay lại nhìn tôi.
Ngày đó tôi bị nhân loại tóc đen mắt đen kia ôm ná thở.
Nhân loại đó khóc đến thê thảm, tôi cũng muốn khóc.
Mọi chuyện là như vầy
Tôi nói, “Tôi nhớ chó.”
Nhân loại đó khóc.
Tôi lại nói, “Tôi nhớ chó.”
Nhân loại đó lại khóc.
“Tôi nhớ chó.”
Khóc.
“Tôi nhớ chó.”
Khóc càng thảm thiết hơn.
Như thể tìm được công tắc xả nước, tôi cứ nói mãi, nhân loại đó lại cứ khóc mãi.
Cho đến khi tôi đói bụng.
Liền đem nước mắt của hắn ta hút sạch.
Tới đây, tôi liền cảm thấy có vấn đề rồi.
Tại sao tôi lại có tay chân?
Còn nhỏ như vậy?
Cành lá xum xuê của tôi đâu?
Bộ rễ xinh đẹp của tôi đâu?
................................
Nghe nói một giấc ngủ đó, tôi ngủ suốt bốn năm trời.
Còn tại sao lại nghe nói à?
Bởi vì tôi đi ngủ mà, làm sao tôi biết được.
Nói chung sau khi tỉnh lại thì tôi hơi lạ, cả người đều ngâm trong một cái trứng trong suốt treo lư lửng giữa không trung.
Trên đầu có nắng ấm, dưới chân có dịch dinh dưỡng, xung quanh có một đống nhân loại mặc áo blouse trắng đang điều khiển số liệu bay tung tóe.
Bên cạnh còn có một nhân loại tóc đen mắt đen nhìn tôi chằm chằm như pho tượng.
Nhiều nhân loại quá, tôi hơi sốc tí.
Nhưng rất nhanh tôi đã lấy lại sự tỉnh táo và đẹp trai của mình.
Tôi gõ gõ lên mặt vỏ trứng và hỏi, “Cho hỏi chó của tôi ở đâu?”
Sau đó cả căn phòng đều quay lại nhìn tôi.
Ngày đó tôi bị nhân loại tóc đen mắt đen kia ôm ná thở.
Nhân loại đó khóc đến thê thảm, tôi cũng muốn khóc.
Mọi chuyện là như vầy
Tôi nói, “Tôi nhớ chó.”
Nhân loại đó khóc.
Tôi lại nói, “Tôi nhớ chó.”
Nhân loại đó lại khóc.
“Tôi nhớ chó.”
Khóc.
“Tôi nhớ chó.”
Khóc càng thảm thiết hơn.
Như thể tìm được công tắc xả nước, tôi cứ nói mãi, nhân loại đó lại cứ khóc mãi.
Cho đến khi tôi đói bụng.
Liền đem nước mắt của hắn ta hút sạch.
Tới đây, tôi liền cảm thấy có vấn đề rồi.
Tại sao tôi lại có tay chân?
Còn nhỏ như vậy?
Cành lá xum xuê của tôi đâu?
Bộ rễ xinh đẹp của tôi đâu?